BCH/TĐ1-1972
Tái chiếm Triệu Phong
Triệu Phong tên một quận lỵ thuộc tỉnh Quảng Trị nằm về hướng Đông Đông Bắc cầu Thạch Hản, nơi có tên chợ Saỉ, là huyết mach cuả con đường tiếp tế từ cửa Việt vào cho lực lượng của chúng đang bắm trụ trong thành phố Quảng Trị và nhất là cho hơn 300 tên đảng viên cảm tử đang tử thủ trong và trên cổ thành Đinh Công Tráng.
Cầu Thạch Hản khi chưa bị tàn phá.
Sông Thạch Hản muà mưa nước chảy mạnh, từ núi đồi phía Tây đổ ra cưả Việt và những nhánh sông phụ mang phù sa về nuôi
sống vùng đồng bằng Triệu Haỉ “tên của hai quận Triệu Phong và Hải Lăng”. Lúc bây giờ TĐ1 đang dưỡng quân, bổ sung quân số tại khu vực Vân Trình-Điền Môn-Quảng Trị thì được lệnh chuẩn bị để hành quân trực thăng vận vào quận lị Triệu Phong-Chợ Sải-Sịa, đó là ngày 11 tháng 7 năm 1972 sau 3 tháng 11 ngày rời xa QT vì bị địch tạm chiếm.
Tôi đang nằm đong đưa trên chiếc võng, đọc lá thư của người con gái mang tên TNLD vưà mới gửi ra theo chuyến tiếp tế kèm cuốn băng cassette với bản nhạc Ngậm Ngùi cuả Phạm Duy thì lệnh tiểu đoàn gọi lên họp, vội vàng chộp lấy bản đồ, dây ba chạc với súng Colt 45, áo giáp, nón sắt bật dậy khỏi chiếc võng, xếp lá thư đang đọc dang dỡ cùng với hai hiệu thính viên tiến lên BCH/TĐ, khi đến nơi là buổi họp khai diễn ngay. Hương Giang với khuôn mặt căng thẳng và Nghệ An “Nguyễn Cao Nghiêm”TĐP, Thần Phong “Trịnh Văn Thềm” ĐĐT/ĐĐ4, Lạng Sơn “Vàng Huy Liểu”ĐĐT/ĐĐ3, Trúc Giang “Dương văn Tươi” ĐĐ2 và Dầu Tiếng “Trần Quang Duật”B3, tất cả đều im lặng, khi HG ban lệnh hành quân xong rồi nói.
-Có ai còn hỏi gì không? Any questions? Tức thời tôi đưa tay và hỏi.
-Xin Hương Giang “Nguyển Đăng Hòa” cho biết hỏa lực gì sẻ yểm trợ cho chúng ta khi mục tiêu vẫn còn nằm ngòai tầm yểm trợ của pháo binh cơ hửu .
- Hải Pháo và Phi cơ của đệ thất hạm đội, HG trả lời, rồi nói tiếp.
- Đại Tá LĐT147 có bảo tôi nói lại với anh em, ai theo tôn giáo nào thì cầu nguyện theo nghi thức của tôn gíao đó, vì lần đổ bộ này vô cùng nguy hiểm và tướng tư lệnh nói giao nhiệm vụ vinh quang này cho TĐ1, nếu trận đánh dành được chiến thắng có nghĩa là chúng ta giử vững được mục tiêu trong vòng 24 giờ thì tất cả quân nhân các cấp của TĐ1 sẻ được thăng cấp. Nếu không còn ai hỏi gì thì chấm dứt, tất cả về chuẩn bị di chuyển ra bải bốc.
Tôi vội vàng quay về đơn vị cho lệnh tập họp, khi Trung úy ĐĐP trình diện ĐĐ xong, với quan niệm điều binh “qúy hồ Tinh, bất qúy hồ Đa” tôi nói.
- Quân Nhân các cấp thuộc ĐĐ1, với danh dự của ĐĐT tôi cho phép những ai không muốn cùng tôi tham dự cuộc hành quân đổ bộ tái chiếm lại quân Triệu Phong lần này, được bước ra khỏi hàng và ở lại tiền trạm chờ ĐĐ trở về nếu còn sống sót, vì tôi không muốn dấu diếm anh em bất cứ một điều gì, cuộc hành quân này vô cùng nguy hiểm, có thể ra đi mà không có ngày trở lại, các anh em cùng tôi đã sống chết bên nhau qua biết bao nhiêu gian khổ của đời lính nhất là lính TQLC, từ chiến trường Cambuchia mùa nước nổi thất thường đến rừng núi Hạ Lào ướt đẫm mồ hôi, loang máu trận địa, chúng ta đã cùng sống chết, cùng chia sẻ vui buồn với nhau trong những giây phút vinh quang cũng như sinh ly tử biệt, niềm vui thì hiếm có dù rằng những chiến thắng mà ta đạt được sau mổi trận chiến, chúng ta đều nhận lẫn những sự mất mát rất đau lòng, còn nổi buồn thì chồng chất, trỉu nặng thân xác và tâm hồn anh em chúng ta. Vì thế lấy danh dự của người chỉ huy các anh em, tôi không phạt hay gây khó khăn gì cả cho những ai không muốn sống chết cùng đồng đội, được quyền không tham dự cuộc hành quân này, tôi cho tất cả các anh em Sĩ Quan, Hạ Sĩ Quan và Binh Sĩ 5 phút để suy nghỉ và trả lời cho tôi biết, nói xong tôi quay vào BCH/ĐĐ,
Khi tôi trở ra thì Trung Úy ĐĐP hô nghiêm và trả lời .
- Thay mặt toàn thể quân nhân các cấp ĐĐ1, chúng tôi nguyện sống cùng sống, chết cùng chết với Bồng Sơn bất cứ ở đâu và bất cứ lúc nào.
-Cảm ơn Trung Úy ĐĐP và toàn thể quân nhân các cấp đả đồng
lòng cùng với tôi thi hành trọng trách mà thượng cấp giao phó, tôi
hỏi lại lần cuối, “có ai muốn không cùng đơn vị…” tôi nói chưa dứt
lời thì …
- Không, Không trình Bồng Sơn Không hàng trăm tiếng Không vang lên.
Thấy lòng quân đã ổn, tôi cho lệnh tan hàng về chuẩn bị lần cuối trước khi xuất phát tiến ra bải bốc “picking zone”.
ĐĐ1 lên 4 chiếc Chinook 47 đầu tiên, tôi thóang thấy Đ/Tá Bảo LĐT147, Tướng Lân, tướng Weyand và Tướng Trưởng đang đứng bàn luận với nhau ở xa xa, chợt có 3 phóng viên ngoại quốc chạy lúp xúp về hướng chúng tôi đang chuẩn bị lên trực thăng.
- Good morning Sir, how are you?
- Good morning Gentlemen, We are fine tôi trả lời.
- What do you think about this operation?, it ´s very dangerous isn´t it?
- I really don´t know how much it is but I do know it is. You guys want to follow us?,
- No, no, no Sir Thank you so much, rồi lúp xúp chạy về hướng các mặt trời đang đứng .
Khi tôi bước lên trực thăng thì 2 quân nhân phi hành đoàn của TQLC Mỹ đưa tay chào ,
- Good Luck Sir.
- Good Luck for everyone-Thank you.
Cưả máy bay đóng, tôi ngoái đầu nhìn lại xuyên qua bửng của trực thăng thì thấy các ĐĐ khác cũng đã xong, trực thăng bắt đầu nổ máy, cát bụi mịt mù đất trời, tiếng động cơ ầm vang bên ngoài nhưng bên trong phi cơ thật im lặng mọi người đang theo đuổi ý nghĩ riêng của mình không ai nói với ai điều gì cả tay ghì chặt súng, mắt lăm lăm nhìn vào khoảng không gian nhỏ bé của những ô cửa sổ trên phi cơ. Khi đã đủ vòng quay trực thăng bắt đầu cất cánh, khác với những lần bay trước lần này họ đổi chiến thuật bay, thay vì bay lên cao thì bay rất thấp chỉ cách mặt đất khoảng độ 30-40 chục mét, sát ngọn cây dùng sức gío của chong chóng thổi tung cát bụi làm màng khói che chở cho đoàn chim sắt, đồng thời hất tung những khẩu phòng không thựơng liên 12,7mm và cao xạ 37 và 40mm đang ngụy trang che dấu trong nhà, dưới hầm hố đồng thời làm mù mắt và thổi tung những xạ thủ văng ra khỏi vị trí, làm mồi cho những chiếc chiếc OH58 “loại trực thăng quan sát 2 chổ ngồi” và trực thăng võ trang Cobra được trang bị hoả tiển và đại liên 6 nòng, có thể bắn 6000 viên đạn trong 1 phút đang bay hộ tống hai bên, báo cho phi hành đòan biết để đề phòng và họ đã thông báo cho chúng tôi cùng biết.
Chiến thuật bay mới lạ này làm bất ngờ và vô hiệu hóa các chốt địch quân đang bố trí trên trục bay, không một phát súng nào của địch quân bắn lên được đoàn chim sắt, đoàn chim sắt an toàn cho đến nhánh sông Vĩnh Định, tôi gọi nó là giòng sông Định Mệnh “hình như là tên của cuốn phim hay truyện mà tôi đã đọc hay xem qua” không ai có thể ngờ chỉ khỏang bảy, tám chục mét chiều rộng của lòng sông đòan chim sắt không được màng bụi che chắn “vì bay qua mặt nước”nên đã làm mồi ngon cho những ổ thượng liên và cao xạ bố trí sát và trên bờ sông Vĩnh Định, 1 chiếc trực thăng trúng đạn cao xạ nổ tung trong bầu trời tạo thành chiếc cầu lữa với hơn 4
40 TQLC nam Việt Nam và 4 phi công, phi hành đoàn của USMC “TQLC Mỹ” hy sinh, chỉ duy nhất còn lại một ít người sống sót nhưng bị thương rất nặng trong số đó có bác sĩ Hoàng, bác sĩ của tiểu đoàn nhưng bị phỏng nặng, chiếc trực thăng tôi đang ngồi bị mấy viên 12.7mm xuyên từ dưới sàn lên đến nóc phi cơ nghe rốp rốp, theo phản xạ tự nhiên và bản năng sinh tồn, tôi lấy cái nón sắt đang đội lót xuống và ngồi lên trên với ý nghĩ thô thiển nếu có bị trúng đạn thì cũng đỡ phần nào, một chiếc không đáp xuống được đành phải chở khoảng 30 TQLC ra đáp tại hạm đội sau đó một tuần mới đưa các chiến sĩ đó trở lại chiến trường.
Đến đây tôi muốn dành đôi giòng để nói lên sự can trường của các phi hành đoàn trực thăng khi họ cùng với chúng tôi thi hành nhiệm vụ, khi phi cơ trúng đạn tôi quan sát phản ứng của họ thì thấy họ khá bình tỉnh vẫn điều khiển đáp xuống an toàn tuy rằng không đúng vào tọa độ vì bị pháo địch dập vào bải đáp “landing zone”, tôi tự nghỉ nếu mình qua chiến đấu trên đất Mỹ, chiến đấu gíup dân Mỹ không biết mình có làm được cho họ như họ đã làm cho quê hương xứ sở của mình không? Tôi chỉ muốn nói thuần túy và duy nhất là những người lính Mỹ, những người như tôi, như chiến hữu của tôi, tôi không muốn đề cập đến bọn chính trị họat đầu.
Bốn chiếc trực thăng của ĐĐ1 may mắn đáp được xuống gần với nhau, bầy Quái Điểu tung ào ra khỏi chim sắt, tiếng súng địch bắt đầu khai hỏa, Quái Điểu đang chơi vơi giửa đồng trống, vài Quái Điểu đã gục ngã tình thế qúa nguy cấp buộc tôi một lần nữa lại phải áp dụng chiến thuật phản phục kích như đã cùng với Cam Ranh “ám danh đàm thọai của đại bàng Cam Ranh lúc ông làm ĐĐT/ĐĐ1/TĐ4 Kình Ngư và tôi làm ĐĐP”, trong trận Rạch Nước Trong tại Chương Thiện thuộc vùng 4 chiến thuật.
Tôi chỉ kịp cầm bản đồ chỉ vào mục tiêu là bờ làng nơi bọn Việt cộng đ̣ang bố trí, tác xạ thẳng vào chúng tôi và thét lớn: Xung Phong, Xung Phong rồi cắm đầu đâm thẳng vào mục tiêu, đồng loạt gần 120 Quái Điểu lao mình vào phía trước theo cấp chỉ huy của mình như đã hứa, không một chút e dè kiêng sợ, thái độ của chúng tôi không màng nguy hiểm cận kề, không một chút sợ hải, bình tỉnh nhào vào tử địa không chút ngại ngùng đã làm cho địch quân hoãng loạn, tê liệt thần kinh khi nhìn thấy chúng tôi ùn ùn lăn xả vào cận chiến “hand combat” với chúng, bị bất ngờ và cũng không bao giờ ngờ địch quân lại đánh theo lối tự sát “kamikazê” naỳ, chúng vô cùng hoảng sợ bung chạy ra khỏi hầm trú ẩn, chạy loạn xạ tìm chổ trốn, chúng chui xuống hầm nhưng hầm đã có người khác rồi, nhiều tên nằm dài trên mặt đất úp mặt xuống lấy hai tay che đ̣ầu, che tai, trong lúc đó Qúai Điểu đã tiến sát đến đít, bọn chúng không còn chổ nào nữa để trốn, thần kinh bị tê cứng, qúa sợ haỉ chúng chúi đầu xuống hố nhưng vì dưới hố đã có người không còn đũ chổ nên chúng phải nưã trong nưã ngoài, chúi đầu dấu mặt xuống dưới hố, chổng mông lên trời giống như loài chim Đà Điểu chúi đầu xuống cát để tránh bão.
Tôi cho lệnh tiến thật nhanh để chiếm bờ sông làm điễm tưạ rồi từ đó mổi trung đội để lại một đứa con phòng thủ giử mặt sông, đề phòng bọn đặc công thủy có thể tập kích chúng tôi từ phía sau, lực lượng còn lại đánh ngược trở ra khu vực mà chúng tôi vưà xung phong lướt qua, thanh toán nốt những ổ kháng cự còn sót lại đồng thời thu dọn chiến trường. Một khinh binh trong tổ biệt kích khi lục soát, khám phá ra một căn hầm vôi vàng rút lưụ đạn M 67 định ném xuống nhưng linh tính báo cho tôi biết có người ở dưới hầm, nên tôi không cho ném và lệnh cho Thường Vụ ĐĐ kêu gọi mọi người ở dưới hầm lên, sau vài lần kêu gọi thì cuối cùng một bà cụ với mái tóc trắng xóa ló lên mếu maó nói
-Lính Cộng hòa ơi, còn nhiều người dưới đó.
-Có Việt cộng trong đó không không má, Thượng Sĩ Phước “người Quảng Trị” Thường Vụ ĐĐ hỏi,
-Không có các con ơi, chỉ có dân mìềng thôi.
Tôi lệnh cho Th/Sĩ Phước bảo họ vẫn cứ ở nguyên dưới hầm không được lên, để tránh bị thiệt hại bởi pháo binh địch đang bắn vào vị trí và đạn đạo thẳng của ta và địch ̣đang giao tranh, tiếng súng M16 và lựu đạn M67, M26 vẫn nổ lác đác, các trung đội báo cáo đang thanh tóan địch trốn ở dưới hầm, và đã tiến đến được mép làng chổ mà địch đã bố trí bắn vào chúng tôi khi mới vừa đổ xuống. Tôi cho lệnh dừng lại bố trí phòng thủ, củng cố hầm hố dồn tất cả súng M72, M79 với đạn chống chiến xa, XM202 và khẩu đại bác 90mm không dật của trung đội vũ khí nặng ra hướng đồng trống để sẳn sàng chống trả chiến xa và thiết quân vận của địch đang chuẩn bị phản công chiếm lại Thôn Bích La Đông, quê hương của tên tổng bí thư lê duẫn đang bị TQLC/QUÁI ĐIỂU chiếm đóng. Có một điều mà tôi vô cùng bất mãn và thực sư không hiểu, là không biết có ngoại lệ nào không cho phép đánh hay bắn vào nhà của những tên chóp bu cộng phỉ hay không? mà khi tôi yêu cầu pháo binh bắn vào những tọa độ đó thì lại bị từ chối vì thế sau này tôi mới biết đó là quê hương của tên ba Duẫn.
Khi chúng tôi chiếm được bờ sông thì địch quân qúa sợ hải và cũng không còn con đường nào khác, chúng đành nhảy xuống dòng sông bơi thóat thân mong có cơ hội sống sót nhưng đó cũng chính là tử lộ của chúng, làm mồi cho khẩu M60 của trung đội 3 và trung đội 1 bắn chéo cánh sẽ nên không còn một tên nào sống sót, giòng sông Vĩnh Định loang máu tươi. Tôi cho lệnh lục sóat ngược lại hướng bìa làng để thanh tóan nốt những ổ kháng cự còn sót laị, trong lúc này thì pháo địch đã định được vị trí của ta, chúng bắt đầu dùng trận địa pháo, củng may mắn cho ĐĐ1 đã có hầm hố đào sẵn của bọn chúng nên chúng tôi chỉ việc lôi các tử thi của địch ra khỏi hố là có hầm trú ẩn để làm thành tuyến phòng thủ, đề phòng chiến xa và bộ binh địch phản công, đồng thời nhanh chóng đưa thương binh và tử sĩ vào vị trí an toàn là một cái đường mương dẫn nước từ sông Vĩnh Định để tưới cho vùng đồng bằng Triệu Hải, nói là an toàn nhưng thưc tế là một cái mương nước được đào làm thủy lợi nhưng vì muà nắng nên mực nước rút xuống, mương trở nên khô ráo tạo thành một cái giao thông hào khá lớn, khá dài làm thành chổ trú ẩn cho thương binh và tử sĩ sau này khi phải chờ đợi 3 ngày sau mới bắt tay được với TĐ2 Trâu Điên đang cố gắng hết sức mình ủi xuyên thủng tuyến phòng thủ dày đặc kiềng chốt của địch để tiếp viện cho Quái Điểu đang chơi vơi trong lòng địch được tải thương, tiếp tế đạn dược.
Khi tương đối an toàn tôi mới hoàn hồn, gọi máy liên lạc với Tiểu Đoàn thì hiệu thính viên cho biết Hương Giang whisky nhẹ vào chân, tôi bảo hiệu thính viên trao máy cho HG để tôi nói chuyện vì tôi nuốn nghe tiếng Hương GIang, hoặc Dầu Tiếng lên máy để biết chắc ông vẫn còn sống vì khi nhào vào mục tiêu quay đầu nhìn lại hướng bải đáp thì thấy pháo địch đang trộn lẫn với TQLC và trực thăng nên tôi không biết BCH/TĐ ra sao tôi yêu cầu radio men phải tìm cho bằng được Hương Giang hoặc Dầu Tiếng “B3” để tôi biết chắc họ còn sống, tôi gọi Nghệ An “ám danh đàm thọai của TĐP Th/ Tá Nguyễn cao Nghiêm, có bà con với Dược Sĩ Nguyễn cao Thăng”, nghe anh vẫn bình yên nhưng đang ngậm sâm vì qúa mệt, anh dặn dò tôi cho con cái đào hầm hố và phòng thủ cẩn thận tôi hỏi thăm ‘Lệ Liểu tức Tr/Úy Vàng huy Liễu ĐĐT/ĐĐ3’ và Trúc Giang ‘Tr/Úy Dương văn Tươi ĐĐT/ĐĐ2’ cũng được bình yên, tôi lên máy gọi Thần Phong ‘Đ/Úy Trịnh văn Thềm ĐĐT/ĐĐ4” mấy lần nhưng không thấy liên lạc cuối cùng rồi cũng liên lạc được và biết Thần Phong bố trí khá xa bải đáp dự định vì địch đang pháo nặng vào vị trí landing zone cuả anh, tôi gọi Đ/Úy Thân ĐĐT/VTA anh cũng may mắn chưa chết, có lẽ anh đang cùng với ĐĐ/ĐPQ tăng phái cho TĐ1 tham dự cuộc hành quân đổ bộ này, đang tự động làm thành tuyến phòng thủ tạm thời để chống trả những cuộc phản công của địch đang điên cuồng vì sự hiện diện của chúng tôi trong lòng đất của chúng. Sau khi định được vị trí thì biết anh đang ở phía Tây của tôi, chúng tôi liên lạc hàng ngang với nhau bắt tay làm thành tuyến phòng thủ, trong khi chờ Hương Giang và Dầu TIếng lên máy. Tôi nghe tiếng Hương Giang gọi tôi trên máy, cảm thấy mừng, biết chắc anh và Dầu Tiếng vẫn còn sống, anh cho biết anh bị thương ở chân, anh hỏi sơ qua tình hình và muốn tôi ra đón BCH/TĐ vào vị trí của ĐĐ1 đang phòng thủ, tôi vội dời BCH của tôi ra sát bờ sông nhường lại ngôi nhà có căn hầm tương đối vững chắc cho BCH/TĐ, tôi yêu cầu anh chỉ điểm cho tôi bằng một lọat M16 bắn chỉ thiên để định vị trí, kni tiếng súng nổ thì tôi nhận ra Hương Giang không qúa xa tôi, tôi thúc tóan biệt kích tiến ra đưa BCH/TĐ vào, khi TĐ vào đến nơi Dầu Tiếng B3 và Trung Úy Hòa xử lý thường vụ chức vụ ĐĐT/ĐĐCH chưa kịp phân chia vị trí cho các ban đóng quân thì thật vô cùng đau lòng, một trái hoả tiển có lẻ là 107 hay 122mm nổ ngay gần đó gây cho Th/Úy Lượm Ban 2 và Hạ sĩ quan phụ tá chết tại chổ, gây thương tích nặng nề cho 4 quân nhân khác, HG lúc này đang bị vết thương hành hạ không đi lại được anh chỉ nói trên máy với tôi là liên lạc và phối hợp hàng ngang với Đ/úy Thân để tổ chức phòng thủ còn DT thì lo hỏa yểm từ hạm đội và LĐ còn Nghệ An với ĐĐ2 và 3 ở vị trí khác, ĐĐ4 của Thần Phong thì phòng thủ riêng biệt vì chúng tôi chưa bắt tay được với anh từ khi đổ xuống cho đến bây giờ.
Suốt mấy ngày đêm thức trắng chiến đấu trong vô vọng để chờ đoàn quân tiếp ứng mà theo dự trù là sau 24 giờ sẽ bắt tay với chúng tôi nhưng mải 3 ngày sau mới thấy người chiến binh Trâu Điên xuất hiện, hình dáng thật đáng yêu khom khom người với khẩu M16 trên tay lăm le nhã đạn vừa di chuyển vừa quan sát có lẻ anh đã được báo là sắp sưả gặp quân bạn. Theo kế hoạch dự trù của LĐ147 thì khi đổ xuống mục tiêu và giử vững mục tiêu trong vòng 24 giờ thì sẻ có đơn vị khác tiến lên bắt tay nhưng theo ước tính của tôi có lẽ sức đề kháng của địch quân qúa mạnh nên lực lượng tăng viện bị chậm laị so với kế hoach dự trù. Đứng bên này bờ sông chúng tôi mừng rơi nước mắt một vài Qúai Điểu không kềm được sự nôn nóng đã đứng dậy vừa vẩy tay vừa la lớn, Quái Điểu đây Quái Điểu đây…
Cầu phao được công binh thiết lập nhanh chóng để tải thương, đưa thương binh, tử sĩ ra khỏi trận địa tăng cường lực lượng chiến xa M48 qua phòng thủ và giử vững vị trí, Qúai Điểu đả hồi sinh trên hoang tàn đổ nát của chiến trường Triệu Phong, được đưa về tuyến trừ bị để bổ sung quân số, tái trang bị vũ khí, quân trang quân dụng và tiếp tục nhiệm vụ. Cuộc thay quân tiến hành rất cẩn thận từng tiểu đội một hoán đổi vị trí cho nhau, khi đơn vị hóan đổi đến thay vào vị trí thì đơn vị phòng thủ mới được di chuyển ra sau. Tôi tự hỏi phải chăng nhị vị Tướng Trưởng và Lân đã áp dụng kế sách “lên Gác rút Thang của Tôn Võ” vào trận chiến này, khi lực lượng đổ bộ không còn con đường nào khác để tồn tại ngòai con đường duy nhất Tìm SINH lộ trong TỬ lộ, chiến lợi phẩm tôi không còn háo hức màng tới như những trận đánh trước đây, trong khi bên tôi các chiến hữu thương binh đang cắn răng chịu đựng những đau đớn tột cùng cuả thân xác, tử sĩ bắt đầu bốc mùi.
Xin cảm ơn Đời, Xin cảm ơn các Chiến Hữu đã hy sinh cho chúng tôi được sống, các anh em luôn ở trong tim tôi ở mọi nơi và ở mọi lúc
Bồng Sơn.
Ubana-Illinois-USA mùa Tạ Ơn và Xmas-2012
Đại uý Lưu Văn Phúc là một trong những sĩ quan Pháo Binh cừ khôi của SĐTQLC, đã từng du học tại Hoa Kỳ 1969-1970, chúng tôi xa cách nhau từ 1970 cho đến bây giờ là 2014 vẫn chưa có cơ hội gặp lại nhau. Tôi còn nhớ một lần với tài nghệ và kiến thức của người Sĩ Quan Pháo Binh of South Vietnamese Marines, trong khi toàn khóa The Basic School của USMC 1969-1970 gần 200 sĩ quan và sinh viên của Mỹ, Việt Nam, Đại Hàn, Iran, Iraq, Lybia, Turkey, Thaí Lan, Nam Dương đang học về loại súng đại bác 106mm recoilless, khi đến phần thực tập tác xạ, mổi Quốc Gia đề cử một người để bắn vào mục tiêu là 2 cái thùng chồng lên nhau, với cự ly hơn 400m, tất cã đều bắn trật ngoại trừ Tr/ Úy Phúc của South Vietnamese Marine Corps, khi phát đạn của anh bắn tung mục tiêu thì có mấy sinh viên Mỹ chạy đến bồng anh đưa lên cao, sau đó để anh xuống thì lại có một số sinh viên Mỹ chạy đến xoa đầu để Congratulation anh, bổng nhiên anh nổi quạu và la hét các cadets đó. Nhiều cadets ngỡ ngàng, họ chạy đến hỏi tôi Why is he mad to us?, Tôi lại phải giải thích cho các sinh viên Mỹ biết “đây chỉ là sự khác biệt về phong tục, với người Việt Nam xoa đầu chỉ được dành riêng cho bậc Cha, Mẹ, Ông, Bà và những bậc trưởng thượng mà thôi, các người trẻ không được xoa đầu người lớn, đó là lý do vì sao First Lieutenant Phuc get mad to you all.
Như có một thôi thúc, ray rứt nào đó buộc tôi phải viết để nói lên sự thật oai hùng của binh chủng Thủy Quân Lục Chiến nói riêng và Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa nói chung, đã tạo được trong cuộc chiến tranh Việt Nam. Xin cho phép tôi được làm một nhân chứng lịch sử để tô đậm thêm Quân sử hào hùng của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa.
* * * * *
... Phá Tam Giang vào một sáng mù sương 11/7/72
Dù đang là mùa hè nhưng trời Huế vẫn còn sương mù, một làn khói mỏng giăng đầy, bao phủ cả một vùng Vân Trình rộng lớn. Trên cánh đồng vừa mới gặt, mùi rạ thơm thoang thoảng, nếu có thêm vài cô thôn nữ xinh xắn của mẹ Việt Nam nữa là ta đã có một hình ảnh đồng quê thanh bình của bao năm cũ. .. Gia đình Quái Điểu hơn 700 tay súng đã sẵn sàng tại bãi bốc chờ lên trực thăng đi vào đất đi.ch. Những chàng Kinh Kha thời đại đang ưu tư về cuộc đời và đang chờ đón một tương lai không mấy rạng rỡ.
Đúng 7 giờ sáng, chiếc trực thăng UH-1B của chỉ huy đáp xuống cạnh nhà thờ 2 chuông Điền Môn, bốc tôi và cố vấn Mỹ bay thẳng ra biển Đông. Để tránh phòng không địch, trực thăng đã phải bay trên biển và ở cao độ vừa tầm cho chúng tôi quan sát thành phố Quảng Trị và quận lỳ Triệu Phong, nơi Tiểu đoàn 1 Quái Điểu sẽ phải đổ bộ để tái chiếm.
Quận Triệu Phong nằm về phía Đông Bắc cổ thành Quảng Trị khoảng 2 cây số, là quê hương của tên đồ tể Lê Duẩn, môn đệ kế vị già Hồ đã về chầu Diêm Vương. Vì vậy không dễ gì địch để chúng tôi tái chiếm lại Triệu Phong.
Những túi lửa B.52 chiều ngang 1 cây số và chiều dài 3 cây số được lóe lên từng chập, và khi các chùm bom chạm đất thì lửa bốc cháy cùng những tiếng nổ phụ rền vang một góc trời ... Tại đây địch cũng sẵn sàng nghêng đón chúng tôi. Đơn vị bạn gần nhất vẫn còn ở tuyến sau Mỹ Chánh mịt mù. Chúng tôi sẽ phải nhảy trên đầu địch, đánh thọc sâu vào lòng địch, bóp ngay yết hầu chúng, buộc chúng phải nhả Cổ thành Quảng Trị mà chúng đã chiếm giữ hơn 3 tháng qua. Sư đoàn Dù đã gặp phải muôn vàn khó khăn và thiệt hại nặng nề khi tái chiếm Quảng Tri.
Có lẽ thượng cấp quên đi cửa ngõ Triệu Phong, nơi mà Việt cộng phải giữ với bất cứ giá nào, để bảo vệ huyết lộ dẫn ra Cửa Việt bằng đường bộ và đường thủy dọc theo sông Thạch Hãn. Nhờ huyết lộ này mà chúng có thể tiếp tế cũng như tải thương và thay quân rất dễ dàng.
Đúng 12 giờ 5 phút ngày 11/7/72, ngày mà suốt đời tôi không bao giờ quên được. Trước khi lên máy bay, Tướng Trưởng và Tướng Lân đến bắt tay và chúc chúng tôi thành công. Lời nói của Tướng Lân, Tư lệnh Sư đoàn Thủy Quân Lục Chiến như một luồng điện chạy dài theo xương sống tôi:
- Danh dự này, tôi giao cho anh và Tiểu đoàn 1 Thủy Quân Lục Chiến.
Riêng Đại tá Bảo, Lữ đoàn trưởng Lữ đoàn 147 nhìn chúng tôi như một người cha nhìn những đứa con thân yêu đang đứng bên bờ vực thẳm. Ông rơi nước mắt nói với tôi lời giã biệt:
- Mày cố gắng giữ gìn anh em, khuyên họ nên đọc kinh cầu nguyện theo đạo giáo của họ!
Tiểu đoàn 1 Thủy Quân Lục Chiến với biệt danh Quái Điểu được trực thăng bốc từ nhà thờ 2 chuông Điền Môn bay ra Triệu Phong, bất thần đổ trên đầu địch, giữa những đám ruộng trước quận lỵ. Tuy bãi đáp đã được B.52 "dọn cỏ" suốt 2 tiếng đồng hồ, với 33 phi vụ đã cày nát từ Đông Hà đến Quảng Trị, mà gia đình Quái Điểu vẫn được con cháu Bác và Đảng dàn chào long trọng. Súng phòng không 23 và 37 của địch bắn lên như pháo bông.
Đại đội 4 Tiểu đoàn 1 do Đại úy Trịnh Văn Thềm chỉ huy, lãnh nhiệm vụ đổ bộ trước. Hai chiếc trực thăng khổng lồ CH.54 chạm đất một cách bất ngờ nên thoát được phòng không địch. Có 32 chiếc trực thăng đổ quân, gồm 17 chiếc CH-53 (loại Chinook Mỹ dùng để cứu con tin tại Iran) chở được 60 người và CH-46 loại Chinook chở được 20 người. Chiếc tôi đi bị lãnh 4 viên phòng không, tưởng chừng như rớt. Vừa rời khỏi trực thăng, tôi đã được chào mừng bằng một trái 57 ly không giật, vì chung quanh tôi là một rừng antenne truyền tin. Tôi bị thương ở đùi phải, máu ướt đẫm. Viên Trung úy Hải quân Mỹ bị lòi ruột ra ngoài trông thật khiếp, nhưng vẫn còn sống. Đau đớn cho Tiểu đoàn chúng tôi là 1 chiếc trực thăng bị rớt và nổ tung sau đó 2 phút lại chở nguyên Trung đội Quân y, 60 người chỉ sống sót 12 trong đó có Bác sĩ Hoàn. Ông đã lao được ra ngoài cửa cấp cứu, nhưng phải 2 ngày sau mới bò về được Bộ chỉ huy Tiểu đoàn với thân hình cháy phỏng nặng. Chúng tôi không lấy được xác những người bị chết vì chiếc máy bay này thuộc Bộ chỉ huy Tiểu đoàn và đã mang theo 47 trái mìn chống chiến xa và tất cả đã tan tành theo chiếc máy baỵ. Đáng lẽ tôi đã gởi xác theo chuyến đó rồi, nhưng tới phút chót cố vấn Mỹ lại rủ tôi đi trên chiếc CH-46 để khi xuống bãi thoát ra thật nhanh, tránh được phòng không địch.
Ngay phút đầu, sau khi hoàn tất cuộc đổ quân, chúng tôi đã bị thiệt hại hơn 200 người vừa chết vừa bị thương. Người cố vấn Mỹ còn cho tôi biết trong số 32 máy bay trực thăng, có 29 chiếc trúng đạn và 2 chiếc rớt, một nổ tại chỗ và một rớt ngoài biển. Cuộc đổ bộ này đã được báo chí xem như cuộc đổ bộ Inchon tại Đại Hàn năm xưa. Tướng Lân được triệu về dinh Độc Lập để thuyết trình về cuộc đổ quân cho Hội đồng An ninh Quốc Gia. Mọi người hồi hộp theo dõi bước chân của bầy Quái Điểu gan lì.
Cánh đồng Triệu Phong đã trở thành bãi chiến trường khốc liệt. Xe tăng Việt cộng phối hợp với bộ binh của chúng bắt đầu rời vị trí phòng thủ để rượt đánh chúng tôi, và những chiếc trực thăng vũ trang "Cobra" của phe ta đã táo bạo săn đuổi chúng như những con diều hâu hung dữ. Riêng Tiểu đoàn 1 Quái Điểu lúc bấy giờ tan tác như bầy gà lạc mẹ, mạnh ai nấy đánh, dùng chiến thuật cá nhân phối hợp từng tổ nhỏ cố bám lấy bờ sông Vĩnh Định là chi nhánh của sông Thạch Hãn để làm điểm tựa, giữ lấy mạng sống mong manh. Hai con sông này đã nuôi dưỡng quận lỵ Triệu Phong, làm cho nó trở nên trù phú và sầm uất nhất tỉnh Quảng Trị, giờ đây đang ôm ấp che chở cho những toán Quái Điểu lạc bầỵ
Nhờ vào súng M.72 chống chiến xa ta đã bắn hạ được một số tăng địch, có những chiếc bốc cháy cách xa ta chỉ 50 thước, làm cho anh em an tâm hơn và tin tưởng vào loại vũ khí cá nhân hiện đại và tối tân này, mỗi Đại đội chỉ được trang bị 12 trái thôi. Những hố bom trở thành vị trí chiến đấu lý tưởng cho binh sĩ mình. Họ đứng thẳng, tỳ súng vào miệng hố nhắm vào từng đợt sóng biển người của bọn Việt cộng khát máu mà bắn.
Đại đội 1 của Đại úy Bùi Bồn đã dùng con sông Vĩnh Định như một chỗ tựa tốt để chống trả từng đợt xung phong của địch cũng như yểm trợ cho các Đại đội 2, 3 và chỉ huy còn đang phơi mình trên bãi đáp. Kết quả sơ khởi Đại đội 1 đã tịch thu 10 cây súng 37 ly phòng không của địch đã đặt hàng ngang tại bìa làng.
Trời đã vào đêm, bóng tối đồng lõa với tội ác của địch qua những đợt "cắn lén" nhưng cũng là người bạn chân tình che chở cho chúng tôi, hạn chế tầm quan sát của địch nên chúng chỉ dùng pháo đe dọa vu vơ. Đến 10 giờ Tiểu đoàn mới nắm được tay nhau, lập thành một phòng tuyến tạm thời. Chỉ còn Đại đội 4 của Đại úy Thềm bị cô lập phải tự phòng thủ bảo vệ riêng, nhưng xét về mặt chiến thuật thì rất có lợi cho Tiểu đoàn. Một cái chốt khổng lồ làm tiền đồn cho đơn vị tại Chợ Sãi, dùng Pháo binh và Hải pháo ngăn chận sự di chuyển của địch từ Cổ thành Quảng Trị qua quận Triệu Phong, cũng như quan sát được thủy lộ dẫn ra Cửa Việt. Chiếm và giữ được Triệu Phong thì sớm muộn gì tỉnh Quảng Trị cũng sẽ trở về vùng đất Tự do.
Thường thường đánh nhau với những đơn vị chính quy tuy chém giết thả giàn "mạnh được yếu thua" nhưng thích hợp với người quân tử. Một cuộc chiến tranh quy ước, có lúc đánh lúc nghỉ, ăn uống, tiếp tế, tải thương, thay đổi lối đánh cho phù hợp trận liệt, rồi trở lại đánh tiếp. Nhưng với bọn Việt cộng, các cấp chỉ huy của chúng có được đào tạo ở một quân trường nào đâu! Đã vậy đầu óc lại bị Bác Đảng nhồi nhét hận thù đầy ắp nên chúng hăng say chém giết ... từ chú du kích nhỏ bé không biết gì gặp lúc đàn anh chết nhiều quá, cũng nhảy ra thay thế chỉ huỵ Vì vậy Việt cộng chỉ biết dùng một chiến thuật rừng với lối đánh lén, cắn lén!
Triệu Phong lúc bấy giờ là vùng địch kiểm soát nên họ có nhiều lợi thế hơn ta. Chúng rình rập, tấn công không ngơi nghỉ cốt làm cho quân ta mệt, tinh thần căng thẳng, quân số tiêu hao dần mòn. Nếu không có tinh thần cao và khả năng điêu luyện sẽ bị chúng đốn ngã dễ dàng. Tiểu đoàn 1 Quái Điểu đang đi trên đoạn đường chông gai ấy. Đến 11 giờ đêm quân ta tạm ngưng chém giết, mọi người lục ba-lô lấy cơm sấy ra nhơi. Ngồi trong hố cá nhân, chẳng cần cấp chỉ huy ra lệnh hay kiểm soát đôn đốc, ai nấy cũng đề cao cảnh giác và sẵn sàng lâm chiến vì đã quá quen thuộc với những đòn đen tối hạ cấp của lũ chuột Việt cộng.
Đêm khuya yên tĩnh, bỗng có tiếng la hét vang dội từ phía Chợ Sãi, nơi Đại đội 4 của Đại úy Thềm phòng thủ riêng. Một đoàn xe tăng địch với đèn pha sáng trưng, dàn hàng ngang cùng bộ binh chạy theo bên hông xe vừa bắn vừa hô xung phong. Tôi đã chuẩn bị trước các yếu tố tác xạ tiên liệu Pháo binh và Hải pháo, 42 khẩu pháo 105 ly nhả đạn cùng lúc và liên tục cộng với hàng ngàn trái hải pháo loại 500 cân Anh khổng lồ, khi nổ chụp lúc chạm nổ, trút lên đầu địch.
Vặn tần số truyền tin nội bộ của Đại đội 4 tôi theo dõi trận đánh, nghe các Trung đội trưởng liên lạc với Đại đội trưởng lòng tôi yên tâm được phần nào và cảm phục sự gan lì của họ. Trên máy PCR. 25 vang lên giọng nói bình tĩnh của Thiếu uý Tánh khi anh liên lạc với Đại úy Thềm:
- Thần Phong hãy yên tâm, chiếc tăng đầu còn cách chúng tôi 100 thước, tôi đã ra lệnh từng tổ 3 người sẵn sàng M.72 nghênh chiến ... Hiện giờ chiếc gần nhất chỉ còn khoảng 50 thước, chờ kết quả, sẽ có một số "cua rang muối" (chiến xa địch) để tặng Thần Phong và Hương Giang (danh hiệu của tôi).
Thiếu úy Tánh nói tiếp trong sự hồi hộp của tôi:
- Tôi bắn thử một viên M.72 chống chiến xa, kết quả tuyệt vời, chính tôi cũng không ngờ đạn vừa ra khỏi nòng là một tiếng nổ long trời, con cua trước mặt tôi đã nổ tung và bùng cháy.
Tất cả các Trung đội đều an tâm và phấn khởi, từng tổ tam tam chế đã dùng M.72 cải tiến để đưa đoàn cua của Bác vào chảo rang. Đại đội trưởng đã gọi máy về Tiểu đoàn tặng tôi có đến hàng chục con cua. Riêng Hạ sĩ Ích, Tiểu đội phó dùng M.79 phóng lựu, một mình anh đã rang 3 con cua ngon lành.
Song song với Đại đội 1 và 4, sự chiến đấu gan dạ của Đại đội 2 của Đại úy Duật và Đại đội 3 do Trung úy Vàng Huy Liễu chỉ huy đã tạo sức mạnh vô song cho gia đình Quái Điểu. Sư đoàn 312 của Việt cộng với quân số gấp 10 lần hơn đã không nuốt được Tiểu đoàn 1 Thủy Quân Lục Chiến kiên cường.
Qua hai ngày song đấu, địch đã được tăng viện nhưng không vì thế mà áp đảo được quân ta. Cấp chỉ huy Việt cộng đã đánh giá sai lầm về Tiểu đoàn 1 Quái Điểu, và cho đấy là một miếng mồi ngon chúng chỉ cần nhe nanh là đã nuốt chửng được ngay. Việt cộng đâu ngờ gặp phải một miếng mồi lửa, tạo nên bởi sự đoàn kết sắt đá, gắn bó keo sơn cùng sự chiến đấu bền bỉ gan dạ của anh em binh sĩ ta. Và chúng cũng không lường được lòng yêu nước tràn đầy của những người lính Việt Nam Cộng Hòa trước sự tồn vong của đất nước. Tiểu đoàn 1 Quái Điểu đã tổ chức được vị trí phòng thủ kiên cố bằng máu xương và sức mạnh tinh thần của mình cộng với sự yểm trợ hùng hậu mà chưa bao giờ Quân lực Hoa Kỳ xử dụng trên chiến trường Việt Nam.
Tôi đang liên lạc trên hệ thống Không lực để nhờ họ đánh phá căn cứ Ái Tử, (nơi mà địch đang đặt Bộ chỉ huy và căn cứ hỏa lực để yểm trợ cho chiến trường Quảng Trị) bằng những trận rải thảm B.52 tạo nên những biển lửa khổng lồ đốt cháy tham vọng điên cuồng của bọn Cộng sản cướp nước bạo tàn, thì Trung sĩ Ngữ cận vệ trung tín nhất của tôi chạy vào báo:
- Trình Thiếu tá, Trung úy Kỳ thuộc Đại đội Viễn thám vừa bắt được 2 nữ du kích Việt cộng, tịch thu 2 khẩu súng "các-bin" tại nhà mình đang đóng quân!
Thì ra căn hầm cư trú của 2 "cô bé" du kích chỉ cách hầm đóng quân của tôi và cố vấn Mỹ độ 10 thước, trong vòng 24 giờ qua các cô muốn giết chúng tôi lúc nào chẳng được. Vì thế tôi đến gặp 2 cô và được biết họ cũng như hầu hết thanh thiếu niên Quảng Trị bị kẹt lại sau khi quân ta rút về tuyến Mỹ Chánh đã bị Việt cộng đoàn ngũ hóa và trang bị thành tổ "dân quân chiến đấu". Hai cô còn cho biết họ là nữ sinh trường trung học Nguyễn Hoàng và có người anh cả là Đại tá làm việc tại Bộ Tổng tham mưu Quân lực Việt Nam Cộng Hòạ Tôi liền cởi trói, bảo lãnh 2 cô và gia đình họ rồi hứa sẽ đưa ra vùng tự do sau cuộc đổ bộ này. Từ đó 2 cô là những người phục vụ đắc lực cho đơn vị tôi về tình hình du kích tại địa phương. Nhờ vậy mà chúng tôi đã thanh lọc và bắt giữ cũng như tịch thu rất nhiều tài liệu và vũ khí. Thế mới hay, trong cuộc chiến, yếu tố "tranh thủ nhân tâm" cũng quan trọng không kém, và còn tiết kiệm được xương máu anh em.
Sau 15 ngày chiến đấu quên ăn quên ngủ, Tiểu đoàn 2 Trâu Điên đã giao tiếp được với Tiểu đoàn chúng tôi nhưng cách nhau bằng con sông Vĩnh Đi.nh. Vì không dùng được trực thăng nên tôi phải nhờ đơn vị bạn này tải thương bằng những bè chuối buộc dây kéo qua sông !
Sau đó Tiểu đoàn 1 Quái Điểu được đưa về Huế, chúng tôi như những người về từ cõi chết, râu tóc rậm rạp như người rừng, mắt sâu như vực thẳm, tiều tụy như những bệnh nhân lâu ngày. Chúng tôi những người lính Thủy Quân Lục Chiến đã dành phần đời trai trẻ của mình cho những chuyến đi dài không mệt mỏi: từ tuyến đầu của con sông Thạch Hãn, được chọn làm giới tuyến ngăn địch cho đến vùng đầm lầy sông Ông Đốc, chặng đường cuối của quê hương hoặc lặn lội vùng biên giới Miên Lào với núi rừng trùng điệp... với một mục đích duy nhất là bảo vệ quê hương thân yêu khỏi lọt vào tay quân Cộng sản khát máu, bạo tàn.
Nguyễn Ðăng Hòa.
Triệu Phong
Triệu Phong
Triệu Phong máu đổ hồn một nửa
Một nữa hồn kia đã chơi vơi
Xác địch, xác ta không ai đếm
Máu lửa tơi bời máu thịt rơi
Nước không đủ uống môi tê lạnh
Sống quá ba ngày mới thảnh thơi
Ít có trận đánh nào mà mà nhiều xác rơi, máu đổ như thế. Triệu Phong một địa danh mà hầu hết những Cọp Biển đều phải Khắc Cốt ghi Tâm. Không lấy được Triệu Phong, không chặn được tiếp tế của địch, không giữ được sông Vĩnh Định, không giữ vững được chiến trường. Ngày vào Triệu Phong là một ngày căng thẳng nhất của đời lính chiến. Chưa bao giờ TĐ1 được yểm trợ khủng khiếp như vậy, B-52 trải thảm, rồi chiến đấu cơ từ Hạm Đội Mỹ, tiếp theo là Hải Pháo liên miên. Mang tiếng là Quận, nhưng xem như đã bình địa, tan hoang không còn gì sau nhiều tháng ngày bom đạn. Chúng tôi, từng Trung Đội leo lên chiếc Chinook CH-46 và CH53 nhẩy vào Triệu Phong, hơn 30 chục chiếc từ Hạm Đội bay vào chuyển quân, phi cơ yểm trợ bay rợp trời. Thấy vui vui, vì chưa bao giờ chúng tôi đánh trận theo kiều này, phần đông là dùng UH1B Trực Thăng chở từng Tiểu Đội. Câu nói dí dỏm, bình dân của mọi người lính là “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ” thì lần này quả thật là máu đổ thịt rơi. Thôi thì “Trời kêu ai nấy dạ”
ĐĐ1 lãnh trách nhiệm đổ đầu tiên, T/Úy Cường lên chiếc Chinook sau cùng, chúng tôi rời khỏi Điền Môn-Vân Trình bay về Triệu Phong. Tàu kéo bửng sau lên, bên trong kín mít, tạm thời chúng tôi “mù” nên có được ít phút bình yên trước khi “trình diện Diêm Vương” trong vài phút sau đó.Trực Thăng bay là là mặt đất, cánh qụat thổi gío bụi mịt mù, nóc nhà bị tróc bay tứ tung, phía dưới không ai thấy được gì cả . Bồng Sơn đã quay lại nắm ĐĐT/ĐĐ1 thay vì Trưởng Ban 3/TĐ. Cũng yên tâm, tôi tự nghĩ. Tiếng quạt ầm ĩ, chuẩn bị đến bãi đáp. Anh em trong Trung Đội vẫn có tiếng cười. Duy có T/Úy Cường từ nãy đến giờ anh không có nụ cười “lén” như thường lệ. Không biết anh nhớ nhà, nhớ Sài Gòn hay nhớ người yêu…mà cũng chẳng phải riêng anh, chúng tôi ai cũng xuống ký, ở ngoài này lâu quá, năm ngoái còn về Hậu Cứ cả tháng, dưỡng quân năm nay “ở trên” ăn hiếp, bắt Cọp Biển xa nhà “mí chỉ ”. Con bồ nhỏ ở Cống Bà Xếp cả năm không thấy tôi về, chắc tưởng tôi đã đi “bán muối”, có thể đã sang sông tìm bến khác.
Tàu há mồm,Trung Đội úa ra. Cha Mẹ ơi sao mà khủng khiếp, súng nổ khắp mọi nơi, cát bụi mịt mù bởi cánh quạt Chinook, tôi nhìn được những viên đạn Đỏ và Xanh từ các khầu Đại Liên M-60 của ta và 12.7 ly phòng không của địch. ĐĐ1 hạ cánh xuống một bãi ruộng trống lốc. Dù bị Phi, Pháo liên miên từ sớm, hỏa lực địch vẫn mạnh tôi nhìn quanh, tìm vị chỉ huy của mình và đồng đội. Kinh nghiệm tác chiến nhiều năm cho tôi biết “sống hay chết “ là ở lúc này. Trung Đội 3 nói riêng và ĐĐ1 đang đứng làm bia cho địch bắn. Bồng Sơn vừa rời khỏi chiếc Chinook sau chúng tôi, ông ngồi nhìn quanh, đứng dậy tay cầm bản đồ phất phất, miệng hét to nhưng vì tiếng ồn của Chinook, chúng tôi không biết ông nói gì. Bồng Sơn và BCH/ĐĐ chạy về phía bờ làng sát với giòng Sông Vĩnh Định. Tôi thấy TSI Phước Thường Vụ nhào tới xô Bồng Sơn té lăn xuống đất, sau này mới biết Bồng Sơn “xung phong bằng bản đồ” vào ngay họng súng phòng không 12.7 ly của địch. H/S Hùng tự “Hùng Sumacô” tổ Biệt Kích thay ông ăn mấy viên đạn đó nhưng may mắn không kilô “chết”. Cũng nhờ ông lanh trí chiếm ngay bờ làng, bằng không ĐĐ chúng tôi cũng chẳng còn mấy mạng trở về. Riêng Trung Đội 3 chúng tôi nhào lên bên phải của ĐĐ, liều mạng “tìm sinh lộ trong tử lộ”. Bọn quân Bắc Việt thấy chúng tôi “khùng” nên bỏ tuyến chạy, phóng mình xuống sông Vĩnh Định. Cây M-60 làm việc thỏai mái. Hôm đó giòng sông Vĩnh Định đỏ máu quân thù, sơ khởi hơn 10 khẩu phòng không 40 và 37mm và 12.7mm vào tay ĐĐ, còn AK 47,50 chúng tôi không muốn xách về nữa vì mệt và đói.
Nằm chịu trận 3 ngày, ăn Pháo địch không nghỉ, lúc địch ngưng pháo thì chúng tấn công, chúng tôi bắn trả từng viên một, có dấu hiệu khó tiếp tế lương thực và đạn dược. Phòng Không địch vẫn mạnh. Tank nhiều lần muốn nghiền nát chúng tôi, nhưng may có các khẩu pháo 105 ly hữu hiệu và bên Không Quân yểm trợ tối đa nên không có phòng tuyến nào bị lủng. Đánh 3 ngày 3 đêm chúng tôi bắt tay được với ĐĐ 3 và sau đó là Tiểu Đoàn 2 Trâu Điên tiến lên bắt tay được với chúng tôi, giúp Công Binh lập cầu phao nối liền 2 bờ sông Vĩnh Định mới taỉ thương và mang xác tử sĩ về được. Nghe nói sau này, lúc đổ quân, một chiếc bị phòng không địch bắn cháy, mấy chục anh em bị chết trong khoang tàu, chỉ một người sống sót nhưng phỏng nặng, một chiếc không đáp xuống được nên đành mang 30 Quaí Điểu bay ra đệ thất hạm đội nghỉ dưỡng sức gần một tuần lễ mới quay về đơn vị với balô đầy thức ăn và thuốc lá do hải quân Mỹ cung cấp.
Tiểu Đoàn vừa chết vừa bị thương hơn 300 binh sĩ, tôi bị thương nhẹ nhưng vẫn ở lại với anh em. Chỉ có điều,3 ngày, đêm đó, ăn không ra ăn, ngủ không ra ngủ. Tất cả chúng tôi biến thành các thây ma biết đi, mắt sâu hỏm, chỉ cần cho lệnh ngủ, tôi không cần đến 30 giây. Nếu được về nhà thăm Má, thì khi bước vào Má tôi sẽ hỏi rằng “Cậu muốn kiếm ai?”. Mùi hôi thối của đồng đội 3 ngày chưa mang được xác ra, làm cho nặc mùi tử khí, căng thẳng, lo sợ không thể nào tránh khỏi. Cọp Biển đánh giặc như vậy để rồi….Thua. Ai hiểu, ai thấy. Máu xương của đồng đội tôi đã trải ra….thành vô ích. Uất hận này nào ai có hay.
Đêm nay, Sài Gòn không lạnh mà sao tôi lạnh, kỷ niệm và hình ảnh cũ mới như hôm qua. 39 năm rồi ư? Nhanh như vậy thật sao ? óc tôi gần như cứng lại. Bạn hữu tôi chết gần hết trong cuộc chiến, giờ kẻ lưu lạc tha phương, người đã về Vùng 5 Chiến Thuật. Mới biết tin anh Bồn còn sống, ngoài ra anh em ĐĐ1 gần như chẳng còn mấy ai. Cũng như mới biết người Trung Đội Trưởng gan lì nhưng dễ mến Thiếu Úy Vũ Mạnh Cường cũng không còn trên đời nữa, đọa đầy trong khổ ải, tù tội khiến anh mang bệnh qua đời. Tôi nhớ anh từng nét một qua thời chinh chiến. Người ta thường nói “Tài Hoa thì Bạc Mệnh “. Không tin thì cũng phải tin thôi. Nhưng anh Cường vẫn may mắn hơn tôi, vẫn có người “thuở ấy” luôn nghĩ đến anh, thương anh dù đã “lỡ một chuyến đò tình”. Cám ơn chị nhé, xin lỗi tôi không biết tên chị. Vẫn nhớ và thương người Trung Đội Trưởng cũ của tôi… Vũ Mạnh Cường.
Một thoáng hương xưa người đã khuất
Tâm tư muôn thuở vẫn như xưa
Thương ai ngày ấy còn dang dở
Muôn kiếp không ai thể xóa mờ
Phú Nhuận, Giáng Sinh 2012
Hạ Sĩ I Phan văn Xinh
Tr/Đ 3 ĐĐ1 Quái Điểu
ĐĐ1/TĐ1/TQLCVN sau trận đổ bộ vào Triệu Phong-Quảng Trị đang tái trang bị, tiếp tục cuộc chiến tái chiếm lại Thành Phố Quảng Trị và Cổ Thành Đinh Công Tráng.
No comments:
Post a Comment