WIki media thuộc về ai? http://vietland.net/showthread.php?t=28405&page=24 6/ Tiết lộ của người lính Liên Xô bảo vệ bầu trời Việt Nam: http://news.zing.vn/tiet-lo-cua-nguo...ost316518.html 7/ Tài liệu mới cho thấy Bắc Triều Tiên hỗ trợ quân đội Bắc Việt: http://www.voatiengviet.com/a/north-...28/912872.html VN mình trở thành bãi chiến trường cho hai khối đánh nhau và người VN trở thành những con tốt thí của họ, không hơn không kém. ============ Âm thanh xưa - Hình ảnh cũ http://sachxua.net/forum/nhac-xua/am-thanh-xua-hinh-anh-cu/ TRAO ĐỔI CÁC BỘ LUẬT http://sachxua.net/forum/triet-luat-chinh-tri-ton-giao/sgn_mua-ban-trao-doi-cac-bo-luat-cong-bao-viet-nam-xua/ ============== Color Themes http://www.w3schools.com/w3css/w3css_color_themes.asp nhắc tới Nguyễn ngọc Ngạn mà lòng tôi thương cảm. Cái sai lớn nhất sau khi đi gần cả đời là ông ta đã không xác định được là ông ta sống với ai. Sự nghiệp ông ta có thì không chỉ nhờ Thuý Nga mà là khán giả, mà khán giả là ai thì xem ra ông ta đã chọn lựa Thuý Nga chứ không chọn lựa khán giả, là cái sai lớn nhất của ông ta. Là người sống bằng làm nghệ thuật, dù là bất kể nghệ thuật gì, thì cái khán giả là thứ mà bất kể nghệ sĩ nào cũng phải trói buộc vào, vì nó không chỉ là sinh kế, mà còn là chính cuộc đời của mình mà một khi thành phần khán giả đó qua đi thì cuộc đời mình mới hết, thì xem ra ông Ngạn đã chọn sai, gắn bó cuộc đời của ông ta với Thuý Nga, nhưng Thuý nga đâu thể chứa chấp ông ta mãi, hoặc nó đi xuống thì ông gắn bó với ai, thì là những gì đang xảy ra với ông Ngạn. Nếu ông Ngạn gắn bó với khán giả, thì với cái tài ăn nói của ông cộng với quen biết thì ông Ngạn giờ này dư sức tổ chức những show riêng cho mình, dù không lớn, nhưng vẫn là niềm vui và là phương kế sinh nhai đủ cho ông ở tầm mức cao hơn người thường, thiếu gì những người hiện nay vẫn sống bằng vào tổ chức những show ca nhạc nhỏ, thậm chí nếu ông ta khá hơn thì sẽ có những sáng kiến khác hơn, vì điều cơ bản là ông ta đã có số khán giả của riêng ông. NNN không là 1 tay nghệ sĩ và cái óc thẩm mỹ nghệ thuật của ông ta cũng thuộc hàng kém, tất cả những gì ông có thể thì chỉ là đi thu lượm những tin tức tài liệu cũ để nói, nhưng ông ta may mắn là có tầng lớp khán giả thích hợp với ông ta, mà ông ta có thể đi hết cuộc đời với họ. Từ vấn đề ông Ngạn, tôi muốn nói với mọi người VN rằng, quý vị sống với gia đình, quyến thuộc bạn bè chứ quý vị không sống đời với CS đâu, hãy chọn cho mình một lối sống xứng đáng và thích hợp để một ngày nào đó, khi qua đi không cảm thấy hối hận. Lịch sử cận đại của VN mà tôi hiểu chỉ có chuyện chiến trường thôi, vì tôi rất thích QLVNCH--đặt biệt là Dù. Yup...đồng ý. Đó là tại sao tôi có nói rằng CSVN biết khích động quần chúng. HCM cướp chính quyền qua chiêu đó. Trước ngày HCM đọc tuyên ngôn tại quảng trường Ba Đình thì đám cán bộ CS đi từng nhà rỉ tai người dân, rồi còn khuyên họ treo cờ CS nữa. Tụi nó làm như đại quân của ông Hồ đang rầm rộ tiến vào HN. Trong khi đó Hồ đâu có bao nhiêu. Hầu hết tất cả những đảng phái chống Nhật, chống Pháp thời đó đâu có ai biết xài chiêu này. HCM học chiêu này từ đâu, nếu không nói từ khối CS quốc tế. Vì nếu ông nhìn qua lịch sử của các cuộc cách mạng CS trên thế giới, hầu hết đều là khích động quần chúng và xài họ để cướp chính quyền. Cho dân đi trước lãnh đạn thay mình. Khi thấy gần xong thì nhảy ra giựt quyền. Uh..cái này tôi có đọc qua mấy lần rồi. Thậm chí có người còn than phiền rằng lúc đầu HCM có ý theo Mỹ, nhưng Mỹ bỏ rơi thành ra phải theo Mao. Ok...Đây là điều tôi không biết. Tôi chỉ biết rằng ông Diệm được Mỹ ủng hộ đưa về. Súng đạn đầy đủ, chứ tôi đâu biết nó đưa ổng về tay không đâu. Nghe nói được Mỹ ủng hộ là ngon rồi. That's the assumption on my part. Tôi không biết ông Diệm nhiều. Nhìn ổng tôi không thấy được 1 lãnh tụ có tầm vóc. Với tướng người lùn và mập, dáng đi giống con vịt (sorry...no disrespect here...just a thought). Ổng không có cái dáng dấp áp đảo người đối diện, cộng thêm cung cách nho giáo của 1 người Á Châu khó mà trấn áp được đối thủ trong bàn hội nghị. Nói theo tiếng Anh là, he didn't command a respect from others. Hiện tượng của ông khác với Trump. Ông để ý dáng dấp của Trump đi sẽ hiểu những gì tôi nói. Trump có dáng dấp của 1 ông chủ, 1 người sinh ra để chỉ huy. Khi đối diện với Trump người ta có cái sợ sợ lúc đầu. Có thể vì Trump cao, nhưng Trump toát ra cái vẽ tự tin của 1 Alpha Male. Hiện tượng này tôi có nói trong cái thread US Election vào những lúc đầu. Người Mỹ gọi đó là ACTING PRESIDENTIAL. Hầu hết 15 người còn lại trong buổi bầu cử sơ khởi đó đều không có cái phong thái này, ngay cả Jeb Bush. Exactly...ông Diệm không hiểu người Mỹ nên không biết MẶC CẢ giá với họ. Ổng không biết rằng khi người ta cần mình, mình phải treo giá tối đa. Thí dụ đơn giản cho ông thấy lối suy nghĩ của người Mỹ về khái niệm GIÁ TRỊ. Trong các môn thể thao tại Mỹ, bóng rỗ & football là hai môn chính được dân Mỹ ưa thích nhất. 1 thằng cầu thủ đang có giá khi được ký contract lại nó đòi đến mức phát điên. Nó có điên không? No..nhưng nó đòi đến mức điên khùng như thế để rồi từ đó nó mặc cả giá XUÔNG. Khi ông đi từ trên xuống dưới thì sẽ rất dể hơn là ông đi từ dưới lên. Mỗi 1 trăm ngàn ông đi xuống rất dể so với 100K ông đi lên, cho dù mức đầu tiên của ông là 1 mức điên khùng. Ông Diệm có thể negotiate với Mỹ rằng: Ok các ông có thể đem quân vô MN, nhưng phải Bắc Tiến. Không chịu thì không vô = Giá Khùng Điên. Thằng Mỹ không chịu vì tụi nó không bắc tiến bên Triều Tiên thì chăc không bắc tiến bên này. Nhưng ai cấm ổng đặt thêm những điều kiện khác, trả giá xuống từ từ. Ông nên nhớ trong nghệ thuật trả giá buôn bán, đó là chỉ có NGƯỜI MUA LẦM, chứ không có người bán LỔ. Ông Diệm không biết kỷ thuật này nên ông cư xử theo truyền thống Á Châu. Mỹ là 1 thằng điếm ngay trong văn hóa của con người nó. Cho nên nó thấy ổng trả giá kiểu đó thì VNCH chỉ có lổ và lổ thôi. Tôi không trách ông Diệm khi ông ta không hiểu người Mỹ vào thời gian đó. Thật ra, thế giới cũng chưa hiểu người Mỹ nhiều vào lúc đó. Giờ ngồi đây lấy kinh nghiệm đi cày trong corporate America để chỉ trích ổng thì không công bằng. Nhưng nếu muốn negotiate với Mỹ, đặt biệt là corporate America, thì ông phải "do your homeworks" cho thật kỷ. Ông phải biết người ta muốn gì? Và cái giá người ta SẴN SÀNG trả là bao nhiêu. Ông tính sai cái giá này thì coi như ông thua. Mỗi con người, hay công ty, hay quốc gia đều có cái gọi là BREAKING POINT. Đó là điểm họ không nhân nhượng nữa. Ông phải biết đẩy họ qua cái mức đó luôn. Trong tiếng Anh, người ta gọi PUSHING THE ENVELOPE đó. Và từ điểm đó ông bắt đầu negotiate. Như thế ông luôn ở cái thế từ hòa đến lời. Muốn làm được như thế, ông phải biết cái THẾ của mình trong cuộc đàm phán đó. Người Mỹ CẦN đổ quân vào MN tới mức nào? Có cần đến mức giá nào cũng chịu, hay chỉ đến 1 giá nào đó thôi? Muốn biết giá nào, ông phải hiểu SOCIAL SENTIMENT của Mỹ vào thời gian đó. Có phải social sentiment vào lúc đó là điên cuồng chống Cộng không? Điên cuồng tới mức mà họ đặt luật rằng: Nếu ông là 1 đảng viên CS, ông không thể vào quốc tịch Mỹ. Luật đó cho đến hôm nay vẫn còn tồn tại. Nắm được social sentiment cộng thêm điểm breaking point của Mỹ, ông Diệm bước vào đàm phán sẽ có từ lời cho đến huề. Người Mỹ thay vì đàm phán kiểu ngang cơ, họ có thể hỏi ổng cần cái gì, đưa ra 1 cái list để ổng liệt kê điều mình muốn. Và từ đó họ sẽ negotiate DOWN, thay vì ông Diệm phải negotiate up. Đáng lẽ ra phải bực cụ Trần Trọng Kịm, và các cụ nhà ta mới đúng . Thày dạy Việt Văn của tôi lớp đệ tứ là Lê Ngọc Giản đã nói là, "Nhật đã gom 300 thằng vẹm chi? chờ cái gật đầu của chính phủ TTK là Nhật cho đám này về với Lenin" . Ít ai bàn luận đến cái đêm trước cm này, phải chăng vì nó quá xa thời đại chúng ta, thực ra chỉ cách thời cụ Diệm non 20 năm thôi . câu : "Thề giác biện chứng lớn" thì quá văn vẽ với tôi . Còn tôi thì cứ nôm na là Ma quỷ thì sợ ánh sáng và CS xảo trá thì sợ Sự thật. http://iacmc.forumotion.com/t4167-south-vietnam-camouflage Go to page : 1, 2, 3  Next