Saturday, June 23, 2018

 

Trận chiến cuối cùng - Lui binh - (Bảo Định Nguyễn Hữu Chế)

 

27
 photo hinhxua032_zpscrtcz1oh.jpg



 photo cn c Pleme_zps0b9dy5k0.png

 photo phaacuteo 155 ly VNCH_zpsydanvi5a.jpg

Hiệp Định Paris - Đình Chiến 1973

 

Những Chiếc Thẻ Bài Bị Bỏ Quên

9. HY VỌNG MỚI... TIN KHÔNG?


Mùa Giáng Sinh chưa qua hẳn, đơn vị của Minh nhận lệnh khẩn hành quân trực thăng vận. Đại đội tập họp và chia toán chờ ở bãi bốc. Đêm Đồng Xoài sương mù giăng giăng. Gió đông lành lạnh thổi hắt vào mặt nghe buôn buốt se buồn. Minh kéo zipper của áo field-jacket cao tận cổ, đưa tay vào túi kiểm soát lại đồ nghề ra trận. Bản đồ hành quân, có! Địa bàn, có! Đèn pin, có! Đoạn quay qua Điền bảo anh ta liên lạc với đơn vị pháo của Tiểu khu Phước Long và chi khu Phước Bình, Bù Đăng cho họ biết sẽ có đơn vị bạn tăng cường trong tầm pháo yểm của họ! Hải đang họp các trung đội trưởng ban lệnh hành quân, không quên nhắc nhở mọi người dù trong tình huống ra sao, anh em luôn đặt mình trong tư thế sẵn sàng tác chiến! Anh không quên báo cáo sơ lược tình hình của nơi đỗ quân là khu hỏa tập của cộng sản, có nghĩa là bọn chúng sẵn sàng nã pháo bất cứ lúc nào mà chúng muốn. Cho nên trực thăng sẽ không đáp, và phải nghe hiệu lệnh của phi hành đoàn lúc nhảy khỏi phi cơ!

Năm giờ mười lăm sáng, toán trực thăng sáu chiếc đầu tiên bốc quân! Thuận, đại đội phó đi trước với hai trung đội! Chờ đoàn trực thăng UH1A đi khuất, Hải đến bên Minh nói:

- Tụi mình chắc phải chờ ít nhất là hai mươi phút sau... Rít một hơi thuốc thật dài trước khi quăng tàn, Hải tiếp: Tôi linh tính là chuyến này có chuyện không lành đó! Anh thấy sao?

- Tôi chẳng có cảm giác gì cả, ngoại trừ việc sẵn sàng ứng chiến!

- Tôi nói thiệt đó mà! Từ đầu hôm tới giờ mắt trái của tôi cứ giật liên hồi... Hải cười khì khi như muốn bào chửa cho việc linh tính dị đoan của anh, rồi tiếp: Tôi để ý nhiều lần rồi, nếu mắt trái giựt ít thì không sao cả, còn khi nó giựt liên hồi thì chuyện xảy ra không lớn thì nhỏ.

Minh cười khẽ, trấn an:

- Tôi nghĩ là chuyện nhỏ thôi!

Như chợt nhớ điều gì chưa kịp nói, Hải nhỏ giọng hỏi:

- Anh có biết kế hoạch hành quân của tụi mình ra sao không vậy?

- Dạ, không?

Hải châm thêm điếu thuốc rồi tiếp:

- Chuyến đổ bộ đầu tiên do Thuận hướng dẫn nhảy xuống Phước Bình chỉ là đòn hư mà thôi! Nếu tụi nó có thói quen pháo kích bãi đáp, thì toán mình sẽ nhảy lên đầu chúng nó... Tình báo chi khu cho hay là địa điểm depart các đợt pháo kích thường phát xuất từ các vị trí chung quanh Phước Bình, đó là vùng xôi đậu đó!

Vùng xôi đậu có nghĩa là khu vực dân cư, do vì VNCH thiếu lực lượng nhân sự chiếm đóng trấn giữ, nên ban ngày thì thuộc sự kiểm soát của quốc gia, còn đêm về thì bọn vc len lỏi trở lại xách động dân chúng, thu tóm lúa gạo, nông phẩm của dân địa phương! Nếu dân không chịu hợp tác thì chúng sẽ tiêu diệt không nương tay!

Người dân vì không nỡ từ bỏ ruộng vườn đất đai, nên đành lòng bấm bụng chịu sự khủng bố cho qua ngày nhiểu nhương, và làm bia đở đạn cho chúng!

Và cũng có những hạng người ăn cơm quốc gia, thờ ma cộng sản! Ban ngày họ lẫn lộn trong đoàn lương dân, sinh hoạt dưới sự bảo vệ an ninh của anh em VNCH, nhưng đêm về thì cầm ak, b40 đánh phá lại người đùm bọc cho họ lúc sáng!

Vì là chiến tranh không quy ước, cũng vì do đồng minh đã thay đổi chiếc lược của cục diện trong vùng Đông Nam Á... cuộc chiến đấu tự vệ của toàn dân miền Nam Việt Nam đã gần như vô vọng! Có những bài báo phê bình, chỉ trích cho là chính quyền miền Nam Việt Nam vì quá tham nhũng, bè phái nên họ đành phải bỏ rơi! Thật là đáng phẫn nộ cho những ai ngây thơ tin tưởng vào sự ngụy biện này. Thử hỏi, trước giai đoạn của thời đệ nhị Cộng Hòa chưa có ai tham nhũng bè phái, mà tại sao Pháp và Mỹ đã nới lỏng tay cho bọn csbv âm mưu cướp đoạt công lao kháng chiến của các từng lớp dân chúng yêu nước, nhắm mắt để cho chúng cướp chính quyền để sau đó nhuộm đỏ miền bắc Việt Nam? Và ai đó đã đồng lõa trong âm mưu dựng lên lá bài hiệp định Geneve để cho bọn cộng sản Bắc Việt chính thức dâng nửa đất nước cho chế độ cộng sản vô lương? Để cho đến khi biết được đất nước sẽ bị cắt đôi, thì cả mấy triệu dân Bắc bất khuất lũ lượt kéo nhau vào Nam tỵ nạn! Họ đã làm ngơ không thấy công sức xây dựng của Tổng Thống Ngô Đình Diệm. Họ đã thông đồng với kẻ thù truyền kiếp của nhân dân Việt Nam là bọn giặc Bắc phương Trung cộng để đánh đổi cho chiến lược toàn cầu, mặc kệ số phận nhỏ nhoi của một nước nhược tiểu. Chỉ việc họ cho Jane Fonda qua Việt Nam khuấy rối tinh thần viễn chinh quân nhân Mỹ đang tham chiến ở miền Nam này, cùng với tác động thêm cho phong trào chống chiến tranh Việt Nam chẳng qua là nằm trong việc giải độc cho cả thế giới hiểu rõ nếu họ bỏ rơi miền Nam Việt Nam là vì dân họ bất bình, và vì chính quyền miền Nam tham ô, bất lực... chớ không phải do họ có âm mưu bỏ rơi bạn bè! Cùng lúc đó, phía bên Bắc Việt lại được cả bọn đồng minh là Liên Xô, Trung Cộng, Ba Lan, Tiệp Khắc yểm trợ tới tấp các loại vũ khí tối tân đánh phá miền nam Việt Nam! Vì là chiến tranh nội bộ, đánh du kích nên họ không tiện vũ trang Hải quân, Không quân (sợ lòi mặt chuột), bằng không thì quân dân miền Nam Việt Nam nếu không có tinh thần hào hùng bất khuất, ý chí kiên cường mà với vũ khí thô sơ từ thời đầu thế chiến thứ hai cùng với viện trợ nhỏ giọt làm sao chống chọi với kẻ thù gần hai mươi năm nay???

Minh đưa mắt nhìn lại Đồng Xoài. Anh không biết đất nước của anh còn có bao nhiêu nửa, những vùng quê hương đèo heo hút gió, vẫn kiên cường phơi mình trong sương gió điêu tàn, vẫn hiên ngang chịu đựng tang thương thử thách với đất trời! Anh còn mang máng nhớ lại lời đối thoại với một cư dân ở đây khi bàn về tin sắp có đình chiến:

- Bác nghĩ sao, nếu đất nước được ngừng chiến?

- Cậu tin chuyện này có thực à?

- Dạ! Cháu nghe cấp trên trong đơn vị thông báo và hội thảo vậy thôi! Bác thật không tin sao?

- Cậu biết tôi là dân Bắc kỳ di cư đây mà! Thế cậu có biết tại sao tôi phải bỏ xứ ra đi không?

Minh yên lặng không trả lời. Ông Bá nhấp vội ngụm trà xanh, rồi tiếp:

- Chúng tôi biết rất rõ thế nào là cộng sản. Trong thời gian tiêu thổ kháng chiến, họ làm sao cướp chính quyền, chúng tôi đã rõ! Chúng hô hào đánh Tây, đuổi Nhật, nhưng sau lưng chúng lại là bọn xâm lược Trung Quốc! Cậu có thấy Hồ Chí Minh làm tất cả mọi việc là do quan thầy Trung Cộng xỏ mủi, giựt giây hay không? Bằng chứng rõ nhất là việc đấu tố vừa qua đó! ối giời... tin cộng sản thì rõ ràng là dại hơn cả ngây thơ nửa đấy!

Ngừng một chút, lấy hơi ông lại tiếp, hình như là để trút hết mọi ấm ức trong lòng:

- Tụi Cộng sản này tinh ranh và ác vô cùng! Chúng nó là ác quỷ! Ai không theo chúng hay chống lại chúng là sẽ bị thủ tiêu tàn hại chả nương tay! Cậu còn nhớ thời gian cụ Diệm chưa lập ra Ấp Chiến Lược hay không! Mỗi đêm chúng lẻn vào bắt dân không theo chúng ra cắt đầu mổ bụng không kể già trẻ đàn bà phụ nữ mang thai! Chúng không phải là người!... Hôm nay chúng chịu ngồi hội nghị là vì chúng đang mưu đồ chuyện bất chính, giống như xưa kia chúng chịu ngồi chung ký kết hiệp định "giơ neo" là vì âm mưu cướp nước mà thôi! Hồi năm tư, dân miền Bắc còn có cơ hội chạy vào Nam, lần này nếu bị mắc lừa lần nửa thì chỉ có việc nhảy xuống biển Đông mà thôi!

Đình chiến rồi! Hòa bình sắp đến rồi!... Không biết đây là một niềm hy vọng đang le lói ở chân trời xa hay là một điềm tiên tri bất lành của ông Bá! Minh chỉ thấy nỗi ngậm ngùi cay xót dâng lên tự đáy lòng!

Mấy hôm nay trong đơn vị mỗi khi có tụ tập lại dù là nhóm dăm ba người hay hơn mươi người thì đề tài Đình chiến - Hòa bình vẫn là đề tài nóng bỏng!

Từ ngày đất nước ngăn chia, con sông Gianh phân đôi bờ Nam-Bắc, chiến cuộc đã triền miên xé nát mảnh đất thân yêu thành từng mãng vụn xót xa, đau buốt. Cầu Hiền Lương lẽ ra một nhịp để nối hai bờ, nhưng nay lại là chứng tích cho anh em nhìn nhau như kẻ thù xa lạ! Có những đứa trẻ vừa mới sinh ra hãy còn đỏ hỏn đã được khăn gói gánh gồng rời bỏ nơi chôn nhao cắt rún theo Mẹ Cha anh em xuôi Nam đi tìm vùng đất hứa. Cũng như có không ít, trẻ thơ khác, vừa mới chập chững bước vào cổng trường đã tập tễnh học chữ căm thù oái oăm. Để rồi khi chúng lớn lên lại nhìn nhau bằng ánh mắt căm thù nghi ngại. Bom đạn hằng ngày cày nát quê hương, lời kêu ca oán than vang vọng ngút trời! Thuở tay không tầm vong đánh đuổi thực dân đã đành, đó là vì quê hương vì dân tộc, nay sao lại dùng súng đạn ngoại bang để giết hại anh em mình. Vậy mà gần suốt hai mươi năm, cuộc chiến tương tàn vẫn còn đang tiếp diễn triền miên. Chung quanh đề tài ngưng chiến hôm nay, mỗi người bàn tán suy ngẫm theo ý kiến riêng của họ!

Bỗng nghe bên máy truyền tin của bộ binh báo cáo toán trực thăng vận của Thuận vừa đổ bộ ở Phước Bình, Bù Đăng, đang bị pháo kích! Hải lập tức ban lệnh cho các trung đội trưởng, tiểu đội trưởng, toán trưởng phải sẳn sàng tác chiến ngay khi chân vừa chạm đất! Nhất là phải hết sức cẩn trọng lúc khai hỏa. Tránh tối đa việc gây thiệt hại, thương vong cho anh em. Anh cũng nhắc mọi người phải hoàn toàn tuân theo thủ lệnh của các trưởng toán trong trường hợp tác chiến trong thành phố. Anh không quên bảo Minh chuẩn bị pháo yểm càng nhanh càng tốt! Khi tiếng trực thăng bắt đầu nổ xoành xoạch ở chân trời, Hải ra lệnh cho các toán balô sẵn sàng đứng chờ hai bên bãi đáp.

Trên đường bay, Hải nhận lệnh trung đoàn thay đổi bãi đáp, đồng thời pilot cũng cho hay vì tránh thiệt hại do vc pháo kích, nên trực thăng sẽ không đáp xuống đất. Mặc dù mọi người hiểu rõ chiến thuật trực thăng vận như thế nào rồi, nhưng Hải cũng truyền lệnh nhắc nhở thuộc cấp lần nửa. Bọn vc hình như bất ngờ thức giấc, nên đã vội vàng nổ mấy loạt pháo tiễn đưa! Trong ánh bình minh của một ngày mới, sương mai mờ mờ giăng mắc trên đầu những cành cây ngọn cỏ, mọi người vẫn thấy các đóm lửa pháo nổ tung vu vơ hối hả.

Không biết bao giờ sẽ được tái ngộ, nhưng trong lòng Minh thầm cầu mong cho gia đình chú Tư Thà, chú Bá và tất cả mọi người dân yêu thương vùng Đồng Xoài đất đỏ này sớm đạt được niềm ước mơ đất nước thanh bình yên vui sắp đến.

Trên sàn trực thăng, trong tiếng động cơ nổ ầm ầm, Hải nhìn Minh ra dấu ghi vào bản đồ mục tiêu đổ quân, anh đọc to tọa độ. Dò trong bản đồ hành quân tỷ lệ 1/20,000, Minh nhận ra mục tiêu có nhiều chấm đen chiếm khoảng hơ cây số vuông, có tên là...

Ấp Phước Quả!

Có lẽ vì yếu tố bất ngờ khi đổ quân, bọn vc không kịp được chuẩn bị kỹ lưỡng, nên đã pháo mấy loạt cối 61ly chào mừng toán trinh sát 9 một cách vội vã không trúng đâu vào đâu! Hải ra lệnh trong máy bảo tất cả mọi người không được khai hỏa, tự tìm nơi ẩn núp chờ khi trực thăng bạn bay đi hết rồi sẽ có lệnh mới!

Ba thầy trò Minh may mắn chiếm được một gốc cây đại thụ bên con đường đất đỏ. Căn cứ vào hướng bay của trực thăng và tọa độ đổ quân lúc Hải cho Minh, anh móc địa bàn đo hướng chạy của con đường trước mặt, chấm vội điểm đứng. Bỗng nhiên Minh nghe Điền nhắc nhắc nhở:

- Ông thày, 81 gọi ông kìa! (81 là danh xưng của Hải)

- Ở đâu!

- Bên trái, ngang mặt mình đó!

Minh nhìn qua hướng Điền chỉ, thì thấy Hải đang ra dấu bảo anh tới đó! Ba thầy trò nhà pháo nhìn trước nhìn sau, rồi cung nhau lom khom băng qua đường tiến về phía Hải! Hình như đây là lô cốt cũ, nên mấy bao cát vẫn còn nằm ngỗn ngang vừa đủ cho ban chỉ huy trừ của đại đội nhóm họp!

- Anh có điểm đứng của mình chưa?

- Phải đây không, đại bàng? Hải liếc nhanh qua điểm đứng của Minh vừa chấm, anh yên tâm gật đầu bảo:

- Đúng rồi! Hải tiếp: Lần này mình hành quân giải tỏa cho trung đội nghĩa quân đang bị bọn vc cầm chân ở ấp Phước Quả này đã hơn nửa tháng nay rồi! Trong số quân nhân này còn có nhiều bà con dân sự lắm, cho nên khi bắn pháo yểm trợ, anh cẩn thận nha. Quan trọng là anh cố dập mấy ổ cối của tụi nó thôi, phần còn lại là tụi tôi tự lo!

- Dạ!

- À quên! Hôm nay chúng mình chỉ hành quân giải tỏa, tránh gây thiệt hại tài sản và nhân mạng của dân, Thuận đang tiến về mình để tăng cường, sau đó thằng 3/9 cũng sẽ được điều lên Phước Long để tăng phái! (3/9 là Tiểu đoàn 3/Trung đoàn 9 do Thiếu tá Thất làm tiểu đoàn trưởng- nghe nói anh Thất, lúc bọn Minh còn đang ở kbc 4100 đã là đại đội trưởng đại đội 31 khoá sinh, Mùa hè đỏ lửa, anh tình nguyện trở ra đơn vị tác chiến... trong thời gian qua, đơn vị anh đã đánh nhiều trận dọc quốc lộ 13 rất thông minh và ngoạn mục! Phải nói 3/9 là đơn vị ít tổn thất nhất của trung đoàn 9, là con cưng của trung đoàn, chỉ sau Trinh sát 9 mà thôi!).

Những tiếng depart của cối 61 và 82 nghe rất rõ và rất gần, Minh đếm thầm trung bụng đã hơn mười phát rồi, mà vẫn chưa dứt! Lần nữa, lồng trong tiếng pháo địch, Hải lớn tiếng nhắc nhở:

- Tiếng depart rất gần, hình như tụi nó lẫn lộn trong khu vực dân cuối xóm... Nhớ là tránh thiệt hại cho dân chúng! Đừng lo cho tụi tôi! Tác chiến trong thành phố không cần pháo nhiều đâu, chỉ tác xạ theo yêu cầu của chúng tôi thôi! Tôi đi đìều động mấy đứa con, mình liên lạc bằng máy sau nghe!

Nói xong Hải và đám chỉ huy của anh lên đường theo thủ lệnh của Hải!

Còn lại chỉ còn ba thầy trò Minh nhìn nhau ngơ ngác! Minh bực bội nghĩ thầm trong bụng: "Mẹ kiếp, đánh giặc gì mà kỳ vậy. Bộ binh đánh theo bộ binh, còn pháo binh thì đứng đây ngơ ngác... chờ lệnh ai đây?" Từ ngơ ngác, đến lúng túng, rồi nỗi lo sợ vu vơ lại hiện ra trước mặt. Mẹ... lại tiếng rũa thầm trong bụng.. ba thầy trò đứng ló ngớ nơi này, rủi tụi vc tới từ sau lưng, thì nó hốt ổ mình là cái chắc rồi! Không còn chần chừ được nữa, Minh móc trái lựu đạn m26 cầm trong tay thủ thế, đoạn xoay qua hai đệ tử dõng dạc ra lệnh:

- Theo tau! Đứng đây là chờ chết.

Ba thầy trò nhắm hướng toán Hải đã đi qua mà âm thầm đếm bước theo sau! Mấy loạt súng cối của địch làm vang cả núi rừng đất đỏ! Bây giờ anh mới có dịp nhìn chung quanh mình, ngoài những căn nhà cháy dở, mấy cây cột trơ than đứng chơ vơ chỉa lên trời như lời than oán của dân đen trong cơn tàn phá điêu tàn vừa qua!... Có nơi chỉ còn cái nền lẫn tro than... là những vườn tược cây trái xanh um... nhưng cũng bị bao trùm mùi tang tóc thê lương! Cối địch vẫn dồn dập nổ! Những chiến sĩ Trinh Sát 9 vẫn kiên nhẫn âm thầm tiến sâu vào xóm dân! Không một tiếng súng của phe ta báo hiệu!

Hình như có một sự thúc đẩy vô hình nào đó, mặc dù không có chỉ thị hay lệnh lạc, Minh sực nhớ bổn phận thiêng liêng của một gã lính trận, anh ra dấu cho đệ tử dừng bước, Một tay vẫn cầm trái lựu đạn, tay còn lại móc ra cái bản đồ hành quân, xong đưa địa bàn nhắm hướng depart và ước lượng tầm xa của pháo địch, anh ghi vội tọa độ rồi ra dấu Điền đưa máy cho anh liên lạc xin phản pháo. Lúc này chỉ có tiếng pháo đôi bên nổ ầm vang như muốn lấn áp đối phương! Minh không đám đưa điểm bắn về gần xóm dân, còn địch thì phóng cối như rải lúa trong sân cho gà ăn!

Bỗng dưng từ hướng cuối xóm, từng loạt đạn m16 nổ rền vang hối hả. Các loại vũ khí chiến đấu của anh em trinh sát đồng thanh thét vang nghe lạnh cả người! Văng vẳng nghe tiếng người la hét! Cối pháo đôi bên liên tục nổ vang! Hình như sự sợ hãi đã biến mất lúc nào không hay, Minh nghĩ rất nhanh rằng lúc này chắc là Hải và bạn đồng đội sẽ cần anh! Đứa con dâu ngoan là dâu lúc nào cũng phải sẳn sàng làm tròn bổn phận của mình! Không chờ phải bảo dạy hay sai khiến. Hai đệ tử hai bên, cùng Minh bước nhanh về phía trước. Cối của địch bỗng dưng thưa thớt, nhưng tiếng súng cầm tay của Trinh Sát thì liên tục vang rền khắp nơi ở phía trước! Minh cố bước nhanh hơn...

Hình như có một trái cối lạc loài nổ vang sau lưng! Minh nghe tiếng Lộc la lớn:

- Ối... Em bị rồi ông thầy!

Lúc ấy, anh cũng định dừng lại, nhưng không biết sức mạnh vô hình nào đó, vẫn đẩy anh ra phía trước, và không cưỡng lại được, anh đã quỵ xuống mặt đất bụi đỏ Phước Bình!

Anh cảm giác thật rõ có cái gì đó xé da thịt đùi anh mà xuyên qua thật ngọt! Không một cảm giác nào đau đớn lắm, dù anh không đủ sức đứng vững!

- Mày sao rồi Lộc? Có đi được không?

- Bị tay thôi, còn chưn thì không sao!

- Vậy thì cố gắng theo tụi tau nghe, chờ cứu thương!

Bỗng Điền báo cho Minh một tin động trời:

- Ông thầy, máy mình bể rồi... không liên lạc được nửa!

Trời ạ! Máy liên lạc là linh hồn của đề lô! Không có máy thì chỉ có nước ngồi chờ chết mà thôi! Minh không biết mình có bị gì hay không, nhưng bước chân của anh lúc này bỗng nghe nặng! Nặng lắm! Anh bảo Điền:

- Đừng bỏ máy, ráng đi sát theo tau! Lộc... bỏ ba lô xuống, kè vai tau mà đi nghe! Ráng lên em!

Hai thầy trò khấp khiển dìu nhau cố bước! Mình nhìn cánh tay phải của Lộc máu tuôn ướt đẫm, mà nghe lòng bối rối xót xa... May mắn quá, có căn nhà vách ván trước mặt, ba thầy trò cố dìu nhau tiến về đó! Để Lộc ngồi tựa vào vách xong, Minh cũng vội quỵ xuống kế bên. Điền hoảng hốt la thất thanh:

- Ông thầy, ông cũng bị thương rồi!

- Đâu hả?

- Ở đùi ông kìa! Bắp vế phải đó!

Minh nhìn xuống đùi phải mình, thấy máu đỏ đang tuôn nghe mà... nóng ruột! Nhưng hình như vết thương của Lộc nặng hơn, anh rút mảnh khăn đỏ đang cột quanh cổ làm dấu hiệu nhận bạn của Trinh Sát 9 cột chặc bên trên vết thương để cầm máu cho Lộc! Minh bảo Điền:

- Chú canh chừng có bo bo nào đi qua, nhờ họ báo 81 là minh có người bị thương và cần máy liên lạc!

- Ông thầy và Lộc chờ đây nha! Em ra đón họ!

May mắn thay lúc đó toán của Thuận cũng vừa tới nhập bọn! Hay tin thầy trò tiền sát bị thương, Thuận hối hả theo Điền đến nơi!

- Thầy pháo bị nặng không?

- Tôi còn đi được, nhưng thằng đệ tử hình như nặng hơn. Nhưng mà tôi cần máy liên lạc pháo binh! Máy tôi bị banh rồi!

- Không sao! Anh đừng lo! Nói xong, Thuận xoay qua anh lính truyền tin của mình bảo: Mày đưa cho thày pháo mượn cái máy nội bộ đi! Nhớ báo đại bàng biết thầy trò tiền sát bị thương nghe! Nhớ kêu trợ y săn sóc cho ổng!

Minh nhận máy xong, set tần số liên lạc pháo binh, tiếp tục xin pháo yểm!

Thuận tiếp tục tiến ra phía trước, còn lại ba thầy trò, Lộc chắc lúc này đau lắm, gượng cười như mếu:

- Ông thầy, sau này khi được lành vết thương, nhớ xin cho tôi trở về với ông nghe!

Nghe người thuộc hạ nói câu này, Minh không cầm được nước mắt! Bóp mạnh bàn tay trái của Lộc, anh cố dằn thật sâu cơn xúc động, một lúc lâu, anh mới cất ra giọng run run:

- Cứ lo dưỡng thương trước! Khi nào được xuất viện thì liên lạc với tôi sau!

- Em biết vết thương của em không đến nỗi tệ lắm đâu! Vài tháng là lành lại thôi, còn vết thương của ông thày chắc cũng vậy, còn bước được để dìu em là nhẹ lắm đó. Đoạn xoay qua Điền, Lộc dặn dò: Anh Điền, trong cái ba lô của tôi bỏ lại lúc nãy, còn một mớ cà phê và thuốc hút của ông thầy đó! Lát nửa nhớ quay lại tìm nó đi nghe, bỏ là uổng lắm đó!

Những Chiếc Thẻ Bài Bị Bỏ Quên

http://motgocpho.com/forums/showthread.php/2545-Nh%E1%BB%AFng-Chi%E1%BA%BFc-Th%E1%BA%BB-B%C3%A0i-B%E1%BB%8B-L%C3%A3ng-Qu%C3%AAn

ĐÁNH ĐÊM Ở RẠCH BẮP Posted on May 31, 2016 by dongsongcu Những Chiếc Thẻ Bài Bị Bỏ Quên Đêm tiền đồn nếu không có tiếng súng giao tranh lẻ tẻ xa xa, nếu không có những đóm hỏa châu bỗng dưng lập lòa ngơ ngác, thì không gian ở nơi này chắc là yên ả nên thơ lắm! Mùa trăng tròn, mà trời thì đầy sao lấp lánh! Gió hiu hiu, vu vơ nhớ một người! Chăn êm nệm ấm… bây giờ là chiếc võng đơn côi! Hẹn hò mộng ước… mà đây chỉ những bồi hồi tiếc nhớ! Tuổi hồng xưa héo hắt theo tiếng quê hương nức nỡ, giấc ngủ chập chờn trăn trở nhớ bình an! Áo thư sinh, gửi Mẹ Cha cất giữ, khoát chinh y ngẫng đầu cao, hát khúc quân hành! Gót giày sô, oai dũng dựng địa danh. Máu có đỗ, an lành ta cố giữ!Đêm bây giờ chẳng phải là đêm tình tự. Đêm rập rình canh giặc dữ lúc sa cơ. Đạn lên nòng, khóa an toàn chờ lệnh… Một sống một còn, ta quyết giữ cỏi bờ!… Có lấp được chăng… khoảng không gian mình xa cách? Người tình xa… em còn nhớ khách chinh nhân? Gót giầy sô, nay lấm bụi phong trần, chưa quên lối củ, mà phải dấn thân miền sương gió. Anh cũng không biết làm sao, để san bằng nỗi nhớ… Khi từng đêm, hỏa châu vẫn mở mắt kinh hoàng… Khi quê anh còn đầy dẫy nỗi lầm than… Và bạn bè anh đó, có thằng đã đền xong nợ nước! Thì thôi nghe em… Hẹn ngày nao khi tàn chiến cuộc… Nếu tương phùng: Không nợ, cũng là duyên! Đêm ôm súng, thầm nhủ: Đấy! Bạn hiền! Lời dang dở… giấc cô miên trằn trọc! Minh chợt nghe bước chân khe khẻ đạp lên những cành lá khô xoàn xoạt. Ngóc đầu dậy, anh thấy ánh đèn pin lấp loáng nơi lều chỉ huy đại đội! Vừa thò chân xuống võng, thì Thuận đã vỗ nhẹ lên đầu võng Minh và nói thật khẻ: – Mấy đứa nhỏ báo cáo đang phát hiện tụi nó đang di chuyển dọc trên sông… Minh xoay qua Điền bảo xách máy theo anh! Thấy Minh tới, Hải đưa đầu bút mở màu đỏ chỉ vàp bản đồ và nói: – Thằng nhỏ báo cáo khoảng gần đại đội địch đang di chuyển tại đây! Tôi đang ra lệnh cho tụi nó theo dõi! Có gì, anh lo yểm trợ giùm nha! – Thẩm quyền yên tâm! Chợt nghe trong máy của toán tiền đồn báo cáo bằng giọng thì thào, thoáng như hơi thở: – Thẩm quyền! Vịt con đang lội dọc sông! Hình như trên xuồng tụi nó có chở đạn và thực phẳm tiếp tế! – Tốt! Chỉ quan sát, không được động tịnh! – Nghe rõ! Thẩm quyền! Hải chụp máy khác liên lạc về bộ chỉ huy hành quân để báo cáo! Minh cũng gọi về đơn vị pháo của mình chuẩn bị tác xạ khi cần! Tim Minh đập liên hồi! Anh không dám tưởng tượng nếu toán tiền đồn chỉ bảy tám người thôi mà bị cả đại đội địch phát giác… Thuận sau khi nhận đuợc tình hình, anh lặng lẽ trở ra báo động cho các toán ứng chiến sẳn sàng ra quân gỉải vây! Không khí thật căng thẳng, nhưng ai nấy cũng rất cương quyết và trong tư thế sẳn sàng! Kiểm soát lại tất cả điểm đóng quân của đơn vị bạn, Minh yên tâm là trong vòng đường kính ba cây số của toán tiền đồn, là khu pháo kích tự do! Trong khi chờ đợi toán tiền đồn báo cáo tiếp, Hải nhìn vào bản đồ với đôi mắt đăm chiêu suy tính. Anh đưa đầu bút chì mỡ vào bản đồ giải thích: – Con kinh Rạch Bắp này chảy tới Hóc Môn – Bà Điểm, và cũng là tuyến đường vận chuyển chiến lược của Việt Cộng! Nó ăn thông từ mật khu Long Nguyên, chổ mình đang đóng là căn cứ 82 là chốt chận đầu tiên. Cho nên tôi được lịnh của trung đoàn là không được chạm trán lớn với tụi nó… Hình như ấm ức lắm, Hải chửi đổng rồi tếp… Đ.m… Ở không hoài cũng cuồng chân, lính đấm đá mà chỉ núp lén theo dõi không, thì nhục đ… chịu được! Nhìn qua Minh, Hải nheo mắt thách thức: – Thày pháo muốn chơi không? Minh cười hăng hái: – Chơi sao hả thẩm quyền? – Tôi cho mấy thằng con bò ra gài vài trái claymore dọc con kinh, khi nào nghe tiếng mìn nổ ông cho pháo binh nổ chặn trên sông và dọc theo hai bên bờ… Biết đâu mình có được vài que K54 chơi! Minh tính toán… Dạo này tác xạ pháo binh yểm trợ rất hạn hẹp! Nhất là từ khi đồng minh Hoa Kỳ tuyên bố Việt Nam hóa chiến tranh, có nghĩa là họ sẽ hạn chế viện trợ mọi mặt kể cả tiếp liệu quân sự, hầu sẽ làm áp lực chính quyền miền Nam Việt Nam sẽ nghe theo sự an bài của họ! Dù sao đó là chuyện chính trị! Là người quân nhân chỉ biết thi hành mệnh lệnh, và cố gắng hoàn thành trách nhiệm bảo vệ quê hương, đem an lành hạnh phúc cho dân, Minh không có thì giờ lo nghĩ nhiều. Lệnh hạn tiết kiệm tiêu thụ đạn pháo chỉ là lệnh trên văn thư, nhưng sống còn trước mắt thì phải tìm cách mà lo… Minh gọi về đơn vị pháo binh trực tiếp yểm trợ của mình, đó là trung đội 3A/53PB do Thiếu úy Thông làm trung đội trưởng: – 303 đây Mê Linh! – Mê Linh, 303! Biết là không phải giọng của Thông, Minh yêu cầu: – Cho tau gặp Tango đi! – Dạ! Chờ thẩm quyền! – …. – Mê Linh, 303! – Lên 5 xuống 8 đi thẩm quyền! Đó là ám hiệu sang tần số riêng, để máy Trung Tâm Hành Quân (TOC) không nghe được: – Mê Linh nói đi! – Tụi tôi cần hai chục tràng, thẩm quyền có thể thỏa mãn được không? – Bộ có đụng hả? – Chưa! Nhưng tôi cần tác xạ khuấy rối thôi! – Không có đụng độ, mà xài nhiều như vậy… chỉ sợ bị khiển trách thôi! – Thẩm quyền… Anh biết mánh đó mà! Bên kia máy Thông cười khềnh khệch: – Mẹ… nuôi mấy chú cho no… để rồi mấy chú lại phản bội tôi hả? Biết là Thông đã bằng lòng, Minh cũng cười bào chửa: – Em út chọc chơi thôi chớ đâu thực sự muốn phá thẩm quyền! Lời phàn nàn đáng thương của Thông nhắc lại câu chuyện cười ra nước mắt mà Minh, Thời và Chánh phải một phen xanh mặt! Hôm đó, Chi Lan, cô sinh viên năm thứ hai trường dược, hôn thê của Thông lên đơn vị thăm anh! Trong bữa ăn trưa, Minh-Thời và Chánh mỗi đứa phang một câu đùa: – Chị Chi Lan đây hả ? Vậy chứ hôm trước anh Thông giới thiệu với tôi cô khác mà! – Anh Thông vui tính và hào hoa lắm. Chị gặp được ảnh là may mắn vô cùng! – Anh Thông, không biết anh chọn cành nào để đậu chưa? Lan chỉ dịu dàng cười! Không ngờ sau bữa ăn, Chi Lan đứng dậy đòi về ngay! Thông năn nỉ cách mấy, nàng cũng nằng nặc không chịu ở lại! Thấy tình hình căng thẳng, Minh Thời Chánh lánh mặt cho hai người giải quyết! Đang ở câu lạc bộ uống bia, bỗng có anh hạ sĩ quan hớt hải chạy tới báo: – Ba ông kiếm chổ trốn mau đi! Thiếu úy Thông cải lộn với người đẹp, không biết sao bây giờ ổng xách súng đi tìm ba ông để giải quyết đó! Cả ba xanh mặt, bỏ buổi nhậu tìm cách chạy về đơn vị! Cũng may, ba đứa gặp Chi Lan đang đứng ở cổng Nam Lai Khê chờ xe ra Bến Cát! Minh nhảy xuống xe chạy tới: – Chị Chi Lan! Tụi tôi xin lỗi chị nhe! Hồi nãy chúng tôi chỉ đùa cho vui thôi! Chi Lan đôi mắt còn đo đỏ: – Các anh đâu có lỗi chi! Ông Thông… tôi hiểu rõ ổng lắm…Hèn chi ổng cứ hẹn lần hẹn lữa, không chịu về Sài Gòn gặp tôi! Thời trờ tới giải thích: – Chị Lan à! Đơn vị đang cấm trại trăm phần trăm đó! Đâu ai có phép mà đi đâu nè! Chị thương anh Thông và thông cảm cho tụi tui thì hãy trở vào gặp thiếu úy Thông đi! Mấy tháng trời không gặp được người yêu, để rồi khi gặp thì lại lâm cảnh này,… đau lòng lắm đó! Tiếc là tôi không có người yêu để mà giận dỗi như vậy! Hình như mủi lòng trước lời tâm tình này, Chi Lan gỉa vờ hỏi: – Tôi chỉ sợ hết xe về Sài Gòn thôi! Như mở cờ trong bụng, Minh bão đảm: – Chị yên tâm, lên xe với tụi tui trở vô căn cứ! Khi nào đến giờ, tụi tôi sẽ đến đón chị đưa ra bến xe về Sài Gòn. Lan bẽn lẽn cười, dấu niềm vui trong đuôi mắt. Chánh lịch sự nhường ghế trước cho Lan, ra sau ngồi cùng Thời! Và bốn người cùng lại trở về căn cứ để gặp Thông! ************ – Thầy Pháo! Thầy pháo! – Chuyện chi thẩm quyền? Hải nóng lòng nhắc lại: – Sao? Chơi được không? Nếu không thì tôi tính chuyện khác! Minh mau mắn: – Được! Được mà! Tôi chờ lệnh! Hải nheo mắt nhìn Minh cười tinh ranh: – Vậy mới gọi là đề lô trinh sát! Lúc ấy, Thuận cũng vừa trở lại… nai nịt sẵn sàng! Bình thường, lúc cùng nhau ra chợ uống bia, tán gái trông Thuận bề xề nặng trĩu… nhưng khi chuẩn bị lâm trận thì anh rất gọn gàng mau mắn! Quay sang Minh, anh nói như đùa: – An toàn của tụi tui và mấy đứa con đi ăn đêm này phó thác cho anh đó, thầy pháo! Tụi tui cần yểm trợ mạnh nhất là lúc rút lui… – Ừa! Tôi đã chuẩn bị hết rồi! Lúc tụi tôi làm ăn thì không nên di chuyển, vì tôi sẽ cho hỗn hợp nổ chụp trên sông đó! Thuận khoái chí cười tin tưởng: – Ừ… tui cũng muốn coi ông làm ăn ra sao! Chừng nữa tiếng đồng hồ sau, mới nghe chiếc máy truyền tin xè xè vài tiếng! Hải vội bốc máy hỏi: – Xong chưa? Gài được mấy chổ? – Ba, đại bàng! – OK! Vậy cho con cái rút về non nước của con lương (hướng nam của con kênh), tìm chổ an toàn tránh đạn pháo! – Nhận 5/5! Minh cũng bốc máy gọi cho Thông chuẩn bị bắn khi có lệnh! Rừng đêm ngoài kia vẫn âm u nhưng đầy rình rập! Toán trinh sát như những bóng ma đêm vạch từng cọng cỏ, tách từng nhánh cây ngã nghiêng chận trước mặt rồi kiên nhẫn thiện nghệ bò về hướng bờ sông để gài đặt mấy quả mìn định hướng! Ở nơi này, bộ chỉ huy đại đội chăm chú chờ nghe báo cáo. 2:30 sáng… Toán trinh sát một lần nửa báo cáo đã gài xong mìn và đã về lại điểm an toàn theo kế hoạch đã ấn định! Tất cả im lặng nín thở… chờ nghe động tịnh! 2:50 sáng… tiếng quả mìn định hướng đầu tiên nổ vang, xé tan màn đêm tĩnh mịch! Loài chim rừng đang ngủ say trên từng nhánh cây, giật mình hoảng hốt tung cánh hoảng hốt loạng choạng vỗ cánh, cùng buông tiếng ngỡ ngàng tiếc nuối giấc mơ lành vừa bị phá tan! Hải quay qua nhìn Minh, gật đầu thay cho lệnh! Thoáng qua trong đầu thật nhanh, anh vội chụp máy gọi về trung đội pháo xin tác xạ hữu hiệu với đầu nổ cao, không cần điều chỉnh vào hai mục tiêu nằm giữa lòng sông. Toán trinh sát báo cáo điểm bắn tốt, xin tác xạ tiếp tục… – Trung đội năm tràng. Bắn khi sẳn sàng! Tiếng pháo bắt đầu nhịp nhàng nã! Đàn con ăn sương ngoài kia cũng cảm thấy yên lòng vững dạ! 3:00 sáng: Phút giây oan nghiệt! Tiếng AK nổ rền vang như bắp rang! – Tụi em bị tapi (tấn công) từ sau lưng. Một nằm! Mọi người trong bộ chỉ huy sững sờ, nghẹn ngào!. Minh căm hờn gọi pháo tiếp: – Tác xạ hữu hiệu! Trung đội năm tràng. Hải tức tối vừa chửi thề, vừa giải thích: – Đ.m. vậy là mấy đứa nhỏ bị tập hậu rồi! Cái đám dưới sông là tụi vận chuyển, còn đám hộ tống thì đi dọc theo bờ! Tôi không ngờ chúng dám dùng con đường phía nam của con sông!… Quay qua Minh, Hải yêu cầu: – Thầy pháo cho dập mé Bắc bờ sông dùm tôi! Minh vừa gọi xin tác xạ hai tọa độ tiên liệu bên bờ bắc, thì anh bỗng nghe Nhường lên tiếng trong máy: – Mê Linh… Non Nước! Con cái mày bị rồi hả? Không cần giải thích, Minh bảo Nhường tác xạ yểm trợ chận đâu hướng di chuyển của địch. Hầu chia sẽ áp lực của bọn chúng tấn công đàn con! Tiếng AK chát chúa vang nhức cả tai, như mảnh kiếng to bị đập bể! Còn tiếng M16… thì lát đát yếu ớt. Minh chợt thấy trong đáy mắt Hải hình như rưng rưng dòng lệ! – Một nằm, một ngồi! Tụi em im lặng vô tuyến zoulou 8! Vậy là một tử trận, một bị thương, và họ chuẩn bị tắt máy liên lạc để rút lui! Ngoài ra im lặng vô tuyến cũng có nghĩa là yêu cầu tác xạ ngay điểm đứng của mình! Càng lúc tiếng AK càng dồn dập! Sau cơn im lặng dài tính toán, Hải bỗng cắn răng ra lệnh cho Minh: – Anh cho dập ngay đây! Hải chỉ vào bản đồ. Minh sững sờ! Điểm đứng của thằng con! Hải không còn kiêng nhẫn được nữa, anh hét lên: – Đ. m… cứ bắn đi! Có gì tôi chịu trách nhiệm! Tôi biết ý đàn con của tôi mà!… Thuận đâu rồi! – Tôi đây anh! – Anh cho hai trung đội tới điểm tiếp ứng ngay! Ba lô tại chổ, chỉ cần hỏa lực! Anh Minh đừng quên tiếp tục nã vào lòng sông và bờ Bắc! – Nghe rõ, đại bàng! Khi nghe Minh yêu cầu thêm mục tiêu mới, thì bên kia đầu máy cũng có tiếng Thông sững sờ cảnh báo: – Mê Linh… Hoa sen (điểm bắn) mới là nhà… Không chờ hết câu: – Tác xạ hủy diệt! Tác xạ hủy diệt! Trả lời! – Nhận 5 trên 5! Nước mắt Minh cũng nóng hổi lã chả tuôn trên má! Hình như không còn kiên nhẫn nũa. Hải yêu cầu Trung tâm hành quân cho anh đích thân giải vây cho em út! Dù chưa đuợc lệnh, anh quay qua Minh yêu cầu: – Chút nữa thầy pháo cũng theo tôi tiếp tục yểm trợ nghe? Trang bị nhẹ thôi! Ba lô để lại! – Tuân lệnh! Cho đến giờ phút này, tiếng súng đạn nổ râm rang vang lừng rừng núi Lai Khê! Đạn pháo của quân bạn các loại từ 105 cho tới 155 ly liên tục yểm trợ, và bên địch cũng có đạn cối và hỏa tiễn ầm ầm tới tấp! Bất chấp nơi đạn nổ, đoàn quân còn lại của trinh sát 9 kiên cường tiến quân tiếp viện! 5:30 sáng, trăng đêm chưa lặn hẳn, thì cả đoàn trinh sát lại gặp nhau! Toán của Thuận tiếp được ba anh em và một người đã nằm xuống. Toán của Hải tiếp được hai với một đồng đội bị thương chỉ còn một chân! Bảy giờ sáng, dù an ninh đường chưa kịp mở, đã thấy nhốn nháo vợ con của Đại đội trinh sát 9 tới nơi rồi! Tiếng thân nhân hớt ha hớt hải gọi tên người thân yêu… Trời ạ! sao họ lại biết tin nhanh như vậy? Và bất chấp cả hiểm nguy mà xuất hiện ở đây rồi? Minh ngồi bệt trên mặt đất trong căn cứ mà nước mắt chợt tuôn như mưa! Điền cũng đặt máy bên cạnh và ngồi kế ông thầy của mình! – Ông thầy! Kéo điếu thuốc đi! Đời lính là vậy đó! Lúc còn lúc mất chỉ trong tích tắc thôi! Không ai thấy, để mà tránh, và cũng không ai biết để mà ngờ! Có giọng một bà chị nào đó bỗng gào lên thê thảm! Cũng có một giọng kia tức tủi ngậm ngùi! ***** Sáng hôm sau, Bộ Chỉ Huy chiến đoàn 9 của SĐ5BB điều động tiểu đoàn trừ của TĐ1/9 tiến vào mục tiêu chạm địch đêm qua để thu dọn chiến trường và cũng để thu lượm tin tức. Bộ Chỉ huy 1/9 còn lại được tăng cường cho Đại Đội 9 Trinh Sát đóng chung trong căn cứ 82 này! Đại Đội công binh cũng được đưa đến để ủi đất mở rộng căn cứ lớn hơn! Hình như Sư Đoàn đã đánh hơi điều chi đó! 9 giờ sáng, cả căn cứ được lệnh chuẩn bị đón Anh Hai vào thăm! Tất cả các sĩ quan của đại đội 9 trinh sát đứng làm dàn chào danh dự! Nói dàn chào cho uy, chứ thật ra chỉ có Hải, Thuận, Minh và hai chuẩn úy trung đội trưởng mà thôi! Từ xa, đã thấy chiếc xe zeep phun bụi đỏ mịt mù tiến dần vào căn cứ! Chờ xe tiến vào cổng, Hải dõng dạc báo lệnh chào kính! Anh Hai gương mặt phương phi nhưng rất oai dũng, nhảy xuống xe khập khiễng bước tới bắt tay từng người một cùng lời hỏi thăm thân ái! Tới lượt Minh đứng cuối hàng, Hải giới thiệu: – Chuẩn úy Minh, sĩ quan tiền sát của đại đội 9 Trinh Sát! Anh đứng nghiêm, giơ tay chào cứng ngắt! – Anh nói sao? Chuẩn úy hả? tôi cứ ngỡ là … rồi anh Hai nhìn Minh chăm chăm. Theo phản xạ tự nhiên, Minh ráng dõng dạc trình diện: – Chuẩn úy TM số quân…. Trình diện Thiếu Tướng chờ lệnh! Dù anh Hai chỉ mang một sao thêu màu dã chiến, lẽ ra là chuẩn tướng… nhưng mọi người đều mong anh được sớm thăng… lon! – Anh ra tác chiến bao lâu rồi! – Dạ thưa, năm tháng! – Có được lãnh lương chưa? – Dạ!… Hai tháng này chưa được lãnh! – Tại sao không lãnh? – Dạ thưa… để dành đó, thiếu tướng! – Anh có lãnh lương hay không, đó là chuyện của anh! Tôi muốn tất cả các sĩ quan trong đơn vị của tôi phải phục tùng quân kỷ! Và giữ gìn quân phong! Lính tác chiến không có quân phong quân kỷ là kiêu binh! Anh nghe rõ không! – Dạ rõ! Thiếu Tướng! Mặc dù buông lời khiển trách, nhưng anh Hai vẫn không quên đưa tay ra bắt! Hình như mồ hôi Minh đang đổ ra trên trán! Sau khi đi một vòng quan sát, tướng Vỹ leo lên bờ thành nhìn khắp hướng rồi trở ra trước hàng quân đang đứng dàn chào, tuyên bố: – Tôi thật sự kính trọng sự chiến đấu dũng cảm của anh em! Một bán đội trinh sát dù bị thiệt hại nhẹ, nhưng đã làm cho quân địch tổn thất nặng nề! Chúng tôi không quên công ơn này của các bạn! Chúc các bạn có nhiều sức khỏe trong việc phục vụ và bảo an đất nước! Đoạn anh Hai quay qua Hải ra lệnh: – Chú hãy nộp danh sách của bán đội tham chiến đêm qua, đừng quên thày pháo của anh! – Tuân lệnh, Thiếu Tướng! Hải theo anh Hai vào lều đẻ nhận thêm lệnh, trong lúc đó vị đại úy tuỳ viên của anh Hai ngoắc Minh tới, móc túi đưa cho anh một ngàn đồng dặn dò: – Đây là lệnh của Thiếu Tướng, Ông muốn anh đi hớt tóc! May cho anh hôm nay, là nhờ đêm qua lập chiến công, nên ảnh vui vẻ… Chờ Tướng Vỹ đi rồi, Hải gọi tất cả sĩ quan tham mưu đại đội ban lệnh: – Bắt đầu từ hôm nay, trong vòng một tuần, đại đội được xã trại ba mươi phần trăm! Không có cấp phép, nhưng các anh muốn đi đâu chung quanh căn cứ thì đi. Chỉ giữ lại ứng chiến bảy mươi phần trăm quân số mà thôi! Căn cứ sẽ được tăng cường Tiểu Đoàn 1/9. Sẳn đây tôi cũng báo tin mừng là đêm qua chúng ta làm thiệt hại địch khá nhiều! Sơ khởi là địch chết hơn 20, xác đếm tại chổ! Ba ghe lương khô bị bắn chìm! Thu hơn 30 AK! Các bạn có gì không rõ thì hỏi thêm! Minh mong tan họp để ra gặp Thời, Xuân đang đi cho 1/9. Cuộc hẹn gầy sòng cuối cùng chỉ có hai toán của Minh và Thời! Xuân vì đang muốn làm người tình gương mẫu, vì cu cậu đang ấm nồng trong tình yêu, nên tình nguyện ở lại trực chiến! Minh cũng không quên chạy qua gặp Thượng sĩ Nhỏ, trưởng ban hậu cứ của Đại Đội xin mấy tờ giấp phép con ó vàng đã có đóng mộc sẳn! Phố quận Bến Cát, nếu không phải là những anh lính phong trần đã từng đến đây, thì thoạt nghe tên chắc ai đó đều tưởng như nơi ấy cũng là phố thị khang trang! Không đâu! Đó chỉ là một quận nghèo! Nghèo nhất của miền Nam này! Dân vừa thoát chết trong trận mùa hè đỏ lửa tháng hai vừa qua, về tới đây, cơn hãi hùng chưa xóa hết vết tích… cơn đau mất người thân quen còn hằn trong hận thù nghiệt ngã… nhưng họ vẫn kiên cường đứng dậy… vươn lên… Không kể là lính hay dân! Nếu có thì giờ ngồi lắng nghe những câu chuyện kinh hoàng thương tâm lúc họ chạy dọc theo con đường nhuộm máu kia, thì dẫu có hằng ngàn trang giấy cũng không ghi lại được hết! Điều ấy như nỗi đau trằn trọc của miền Nam từ mấy mươi năm chinh chiến! Bù đắp lại thì chắc chắn là không có gì sẽ bù được đâu! Nhưng ai nấy cũng đều mong một ngày hòa bình thanh thản làm ăn, vui sống! Dân địa phương thì chưa đầy ba trăm nóc gia, nhưng dân sinh hoạt thì rất đông: Đa số là lính nhà bếp, họ ra chợ này để mua thực phẩm tiếp tế cho đơn vị mình, cho nên cũng khá tấp nập. Ồn ào nhất, vui nhộn nhất vẫn là các quán sinh tố và quán nhậu. Địa điểm gầy sòng dĩ nhiên vẫn là quán Đất Đỏ. Cả bọn kéo ghế ngồi xong, Thời là người đầu tiên gọi một kết 33! Minh nói với Điền: – Điền, chú biết là đơn vị cấm trại trăm phần trăm, nhưng bây giờ khá rãnh, tôi liều mạng cho anh 3 ngày phép về thăm vợ mới sanh! Còn Lộc thì phải chờ khi Điền trở về, rồi mới tới phiên! Điền ngỡ ngàn nhìn Minh, đôi môi mấp máy, cuối cùng chỉ buông ra được lời cám ơn, rồi ngồi thừ ra đó! Trong lúc Minh lôi ra ba tờ giấy phép trống để điền chi tiết, Thời cũng lên tiếng giải thích: – Đây là giấy phép lậu! Ông Minh ký cho chú 3 tờ, mỗi tờ chỉ có giá trị 1 ngày thôi! Vì quyền hạn của sĩ quan tiền sát không được ký quá 24 giờ! Hết ngày nào, xé bỏ ngày đó! Nếu gặp Quân Cảnh sư đoàn, thì không nên trình giấy phép cho tụi nó. Bị lộ tẩy đó! Nghe chưa? – Dạ, em biết! – Mẹ… Khi được phép thì hiền lắm hả? Điền cười gượng, ấp úng hỏi Minh: – Ông thầy! Vậy ai mang đồ ăn… – Chú không cần lo! Có gì tôi xin bên bộ binh một người! Xếp ba tờ giấy phép vô túi xong, Điền ngõ lời: – Vậy thì… em đi liền bây giờ được không, vì phải xuống tới Cần Giuộc, Long An lận? – Ừ! Chú đi được rồi! Không cần uống bia, Điền bước nhanh ra cửa, không quên dặn dò Lộc: – Ê Lộc! Thuốc hút ông thày hết rồi! Nhớ mua nghe! Minh nhìn theo Điền, cũng thấy cảm giác vui vui dâng trong lòng! Cũng vừa lúc thấy toán trinh sát của thượng sĩ Lâm trờ tới, Minh hét to từ bên trong:

– Ê Lâm! Lâm…. Vô đây!

Lâm chụp chai bia đưa lên miệng dùng răng khui nghe tiếng bóc khô khan! Anh im lặng rót vào chai, nghiêng ly đổ một chút xuống nền đất, rồi đưa lên miệng tu một hơi dài… cho đến khi cạn đáy! Gương mặt anh thật trầm lắng, như cố dấu đi niềm xúc động đau thương. Thời chưa biết chuyện, lên tiếng hỏi:

– Sao buồn vậy ông bạn!

Lâm sừng sỏ mở đôi mắt to lên… Nhưng chợt thấy alphe trên cỏ áo Thời, và nhận ra đây cũng là thầy pháo, nên anh hạ giọng:

– Dạ… Toán tụi tôi đêm qua đụng độ… một nằm, một ngồi. Không ai ngờ, Lâm chợt gục xuống bàn, đầu kê lên đôi tay đang khoanh lại mà khóc nức nở! Đôi vai anh rung bần bật theo từng cơn thổn thức! Mọi người im lặng, chia sẽ nỗi đau mất mát cùng anh! Minh ngồi kế bên, cũng âm thầm nghẹn ngào, không biết nói gì, chỉ còn đưa tay xoa nhẹ lên lưng bạn mình mà ray rức!

– Khi loạt pháo đầu tiên nổ giữa lòng sông, tụi em thấy rõ ràng là chiếc ghe tụi nó xé bung từng mãnh… Em vừa báo cáo xin pháo thêm, thì bỗng tụi nó từ sau lưng tràn tới! Tụi em không ngờ chuyện đó, nên không kịp phản ứng. Thằng Vinh vừa chỉ vừa kịp la: Đ.M. tụi nó đánh lén… thì lãnh nguyên băng AK…. Em chỉ kịp kêu thằng em kế: Phải lấy xác nó về! Rồi liên lạc với 85 (mật danh của Hải) chờ lệnh! Rồi chừng 10 phút sau, thằng Phi bị thương ở chân! Tụi nó bắn rát quá! Có lẽ hơn hai đại đội vừa bắn vừa hô xung phong… Tụi em chịu không nỗi, đành phải tắt máy liên lạc và rút lui!.. Hu..hu… Vì cái chân gãy lặt lìa lặt lọi, thằng Phi kêu em cắt bỏ, để cõng nó cho dễ… chớ không thì chết cả toán… Anh biết không… chân nó chỉ còn bầy nhầy miếng da dính tòn teng vào thân mà thôi! Trời ạ … vai em cõng, tay em cầm cái chân của nó mà chạy băng rừng… cuối cùng em làm mất hồi nào không hay! Hai anh biết không, thằng Phi vừa xong án sáu tháng Lao Công Đào Binh, vừa được phục hồi quân vụ khoảng hai tháng nay thôi… huhu… Tất cả vẫn lặng im! Không ai biết ai đang nghĩ gì!

(Anh Phi ạ! Những dòng bút ký này viết đến đây là nó đang đầm đìa nhuộm nước mắt tôi đó! Có những sự hy sinh cao cả để bão toàn mạng sống cho đồng đội, anh đã không do dự quyết định! Có những hình ảnh hào hùng cang trường, anh không cần được đề cao để tuyên dương, vậy mà anh đã chấp nhận!… Nhưng trong lòng chúng tôi, trong lòng dân tộc … anh đúng là một anh hùng vô danh! Hy sinh cho tổ quốc, đó là một trách nhiệm tối thượng! Can trường trước kẻ thù, đó là bản chất chính nghĩa của một người lính VNCH! Nếu anh còn sống, nếu ai biét được tin tức của anh Phi trong trận Rạch Bắp đầu tiên này … xin vui lòng cho YDI biết)http://motgocpho.com/forums/showthread.php/2545

------------------------------

Trong Nỗi Khốn Cùng

Posted on June 26, 2018 by dongsongcu Người Lính Nguyễn Thế Thăng

ĐS: Sau đây là câu chuyện điển hình về Nỗi Thống Khổ Bi Hùng mà Người Lính Cộng Hòa hằng gánh chịu sau ngày mất nước với lòng can đảm bền bỉ tuyệt đối của người luôn vững tin về Lý Chính Nghĩa của Quân/Dân Miền Nam – Cũng của toàn Dân Tộc Việt Nam.

Suốt cuộc đời tôi trên mảnh đất quê hương bất hạnh, có lẽ mùa Đông 1975 là một cái đông lạnh lẽo nhất. Không biết có phải vì miền Nam VN vừa trải qua một cuộc đổi đời khủng khiếp, hay vì lúc ấy tôi đang bị cùm tại Trại A9/Long Thành, Biên Hòa (Ngã Ba Thái Lan) trong một dãy nhà tôn vách gỗ mà không hề có lấy một tấm mền mỏng che thân! Ban ngày ngủ, ban đêm phải thức trắng ngồi xoa bóp liên tục khắp cả người cho ấm. Ôi đêm dài vô tận trong cái lạnh thấu xương cộng thêm vết thương trên người còn tươi máu. Chính từ chuỗi ngày đêm nơi tầng cuối địa ngục này lại trở thành một phước duyên cho tôi tập tễnh bước vào Thiền để sống sót và tồn tại đến ngày nay.

Trước và sau ngày 30/4/75 tôi đã không hề có ý định chạy ra nước ngoài. Khoảng đầu tháng 6/75, tôi lên Trà Cổ (Hố Nai, Biên Hòa) rồi từ đó vào rừng gia nhập Liên Đoàn 5 của Đại Úy Lê Đình Thạch (trước đây thuộc Sư Đoàn 5/BB) gồm một số Biệt Kích Dù, Biệt Động, Cảnh Sát, Địa Phương Quân. Chúng tôi sống trong các mật khu cũ của Việt cộng vùng Sông Buông, Sông Mây (đầu Chiến Khu D). Việt cộng tràn ra thành phố, bỏ ngỏ mật khu của họ lại với đầy đủ chòi, lán, vọng gác trên cây, bếp với nồi niêu xoong chảo, nương khoai, vườn rau và một số rất lớn lựu đạn chày chỉ còn được dùng để đánh cá vì hệ thống kích hoả bị hư đến hơn 60%. Chúng tôi thường tấn công những kho gạo Tân Bình, Tân Bắc, Trà Cổ …

Trước khi vác gạo về mật khu, chúng tôi dọn sạch kho đem bỏ từng bao trước cửa mỗi nhà dân. Dân địa phương và gia đình cũng tiếp tế cho chúng tôi rất nhiều thực phẩm khác. Vũ khí cũ như M16, M79 dần dần hết đạn, chúng tôi phải đánh Việt cộng để lấy AK, B40. Đến khoảng tháng 9/75, lực lượng chúng tôi đã có khoảng 80 người. Biết không thể chống cự nổi bọn cộng sản đang say men chiến thắng, chúng tôi dự trù sẽ đi đường bộ băng ngang Kampuchia đến vùng biên giới Kampuchia-Thái Lan để dưỡng quân rồi tùy cơ ứng biến. Trong vùng còn có một toán thuộc Liên Đoàn Biệt Kích 81 (trước 30/4/75) hoạt động độc lập dưới sự chỉ huy của một người tên Wòng A Cẩu. Chúng tôi cũng đang liên lạc để sát nhập với một lực lượng khác do Thiếu Tá Tam (Thiếu Tá Nguyễn Phước Trường) chỉ huy. Có một linh mục tham gia tên Trần Học Hiệu (LM Hiệu sau này đã bị giết chết trong tù).

Khoảng tháng 10/75, VC đưa hai trung đoàn có bốn chiến xa yểm trợ tấn công đơn vị chúng tôi và đơn vị của Thiếu Tá Tam. Chúng tôi trải quân ra thật rộng với từng tổ tam tam chế, đóng chốt trên tất cả những yếu điểm, kể cả những chòi trên ngọn cây, bình tĩnh xử dụng thật tiết kiệm từng viên đạn một. Chiến đấu trong hơn bốn ngày đêm, chúng tôi đã mất hơn nửa quân số. Sau khi Anh Thạch hy sinh, chúng tôi phải xé lẻ tan hàng. Ba người theo tôi đi về Phước Long. Đến 10g sáng (?), chúng tôi lọt ổ phục kích gần Xã Vĩnh Cửu (?), một trung đội cộng sản nằm dài theo bụi tre cách khoảng mười-lăm, hai-mươi thước bắn xối xả vào chúng tôi đang di chuyển giữa đồng trống, quần áo tôi bị thủng nhiều lỗ, một viên AK xuyên qua đầu gối (đang ở thế ngồi chồm hổm để bắn lại) làm tôi ngã vật ra sau nhưng vẫn tiếp tục bắn đồng thời ra lệnh ba thuộc cấp thoát thân. Chuẩn Úy Nguyễn Thạch Điệp nhất định liều chết để lôi tôi đi. Tôi hét lên, Điệp vẫn không buông tôi ra, tôi phải chỉa súng vào người Điệp gằn giọng nếu không chạy đi, tôi phải bắn chú, Điệp rớm nước mắt “dạ” rồi vọt liền, cùng lúc với đợt xung phong xáp lá cà của địch, một tên dùng nguyên khẩu súng với trái đạn B40 đập lên đầu tôi, tôi né qua một bên, bị trúng vào gáy rồi ngất đi. Hình như một tên chỉa AK vào đầu tôi định bóp cò, một tên khác la lên. Đừng bắn, thằng này cấp cao, tài liệu sống, đem nó về. Lúc tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên võng vải nylon, máu me ướt sũng lưng, bọn VC thay nhau khiêng tôi đi. Ngang qua một số dân địa phương đang làm rẫy, tôi thoáng nghe vài tiếng kêu … Giê-Su Ma!!.

Toán cộng sản đưa tôi về Huyện Thống Nhất, Tỉnh Đồng Nai (Biên Hòa), nhốt tôi trong một căn nhà không có nóc (bị pháo kích sập, chỉ còn bốn bức tường với các cửa đóng kín bằng những tấm ván lớn chéo nhau). Tôi được đặt trên một bao tải cũ, gối đầu trên một cục gạch thẻ, trên người chỉ còn một quần lót dính đầy máu đã khô, đầu gối được bó lại bằng chính cái áo trận của tôi. Đêm đó trời mưa như trút, cả người tôi ướt như chuột nằm chịu trận suốt mấy giờ. Vết thương đau nhức khủng khiếp, máu vẫn tiếp tục loang loang theo nước mưa. Sau cùng vì quá lạnh, sức đã kiệt, tôi lên tiếng kêu gọi bô đội xin chuyển tôi đi nơi khác, không nghe tiếng trả lời, tôi ráng lết vào sát chân tường để núp. Nếu lúc đó cửa có mở tôi cũng không thể trốn đi vì đầu gối chân phải đã bị bắn xuyên từ bên này sang bên kia, xương bánh chè bị vỡ nát. Bị bắt tại trận với vũ khí trên tay thế này chắc chắn 100% là chết, nếu lỡ sau này có sống sót, có lành cũng thành phế nhân, tôi đành quyết định chọn con đường tự sát. Ráng đập đầu vào tường nhưng sức không còn. Thử cắn lưỡi thì thú thật đau quá, không đủ can đảm. Có lẽ phải nhờ Việt cộng giết giùm thôi. Tôi bắt đầu la lên chửi rủa cộng sản, chửi đích danh Hồ Chí Minh khan cả tiếng. Tôi tiếp tục chửi tất cả những tên đầu não cộng sản lúc bấy giờ mà tôi nhớ được như… Lê Duẫn, Trường Chinh, Phạm Văn Đồng, Phạm Hùng, Lê Đức Thọ… Rồi không biết ngất đi từ lúc nào. Khi tỉnh dậy toàn thân tê tái, tê như đóng băng, đầu vẫn gối trên cục gạch, thân vẫn nằm trên cái bao tải ướt sũng, trên người gần như trần truồng được đắp lại bằng…. một tấm tôn! Ngoài kia gió vẫn rít gào, trời vẫn vô tình mưa rả rích, nước mưa vẫn gõ nhịp đều đặn trên tấm tôn lạnh lùng….

Sáng hôm sau Việt cộng triệu tập một cuộc mít-tinh dân chúng Huyện Thống Nhất để triển lãm mục đích răn đe với khoảng hơn bốn-mươi xác những “tên ác ôn đã đền tội”. Mười –một người bị bắt (tất cả đều bị thương), số còn lại trốn thoát. Chúng khiêng tôi ra đặt nằm phía sau một chiếc xe Jeep mui trần cho bà con xem. Rất nhiều tiếng đả đảo từ những tay cò mồi. Không ít những giọt nước mắt nghẹn ngào. Vẫn vỏn vẹn một chiếc quần lót đẫm máu, tôi ngồi thẳng người, bình tĩnh nhếch mép cười khi nghe những tiếng hô đòi tử hình kẻ “tội phạm”. Lúc đó đối với tôi hai tiếng “tử hình” nghe không còn ghê rợn nữa mà thật bình thường vì đó chính là điều tôi mong đợi và chấp nhận như một sòng phẳng tất nhiên. Một cô trung niên, mặt khá xinh, người nhỏ nhắn, có vẻ rất hung hăng, vừa xô đẩy những bộ đội giữ trật tự, vừa hô to: “Đả đảo những tên “xâm lăng” (?) khốn nạn, hòa bình không muốn chỉ muốn chiến tranh, những tên mặt người dạ thú, giả nhân giả nghĩa, giết hại dân lành… Hãy để cho tôi nhổ vào mặt nó, đập vào mặt nó, tôi mới hả dạ!!”

Tôi nghĩ mụ này là “Việt cộng cái” giả dạng thôi, lòng tôi thanh thản đến lạ lùng. Hãy để chúng trổ tài bịp bợm. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi cõi đời ô trọc bằng bất cứ giá nào, bằng bất cứ cách nào, dù xấu nhất. Tôi mỉm cười nhìn thẳng vào mắt mụ khi mụ vung nắm đấm. Mụ không nhổ vào mặt tôi. Mụ cũng không đập vào mặt tôi. Mụ luồn tay vào bụng tôi làm như đấm tôi vậy, miệng vẫn tiếp tục chửi rủa. Tôi cảm thấy cái gì đó nằng nặng trên bụng, liếc nhanh, thì ra đó là một quả quít nhỏ, tôi vội lấy tay che lại, nụ cười thành trơ trẽn biến mất, nhường chỗ cho sự ngạc nhiên đầy lý thú và cảm thông rất nhanh. Đôi mắt diễn viên trong một thoáng lạc đi rồi trở lại ngay với vở kịch còn dang dở !!. Cô ấy trạc tuổi tôi hoặc nhỏ hơn chút ít. Đến bây giờ, tôi vẫn hằng ước mong có đưọc một dịp tái ngộ người ân nhân tuyệt vời này – Không phải vì đơn thuần quả quít mà vì giá trị khích lệ trong một hoàn cảnh quá hy hữu.

Những ngày và đêm tiếp theo là thủ tục hỏi cung. Bộ đội chánh quy từ Miền Bắc tương đối nhẹ tay, một vài người nói và làm như miễn cưỡng, một người đã lén pha cho tôi một ly sữa sau lần tôi bị ngất đi vài giờ, nhưng những tay “giải phóng – Cộng sản người miền Nam- pnn” thì thật tàn bạo. Chính nơi đây tôi đã được nhìn thấy thế giới bên kia sau những lần chết đi, có lần kéo dài đến sáu, bảy tiếng. Tôi đã nhẹ nhàng thanh thoát, lướt bay trên những cánh đồng đầy hoa, không một chút bụi. Không cảm giác áo quần mặc trên mình dù rằng quần áo rất đẹp, không tơ lụa nào sánh bằng, hình như kết bằng mây ngũ sắc. Cả không gian thật tươi mát, thật sạch như vừa trải qua một cơn mưa nhẹ. Bầu trời không một áng mây, không có mặt trời nhưng lại rất sáng và trong suốt như pha lê. Tôi đã nhớ lại từng chi tiết nhỏ cả quãng đời đã qua từ khi nhập thế. Những điểm tốt cùng với bao nhiêu điều xấu. Vui vẻ, hài lòng, thảnh thơi trước những việc thiện. Hối hận, ăn năn, dằn vặt, đau khổ trước những điều bất thiện. Có lẽ đó là “Tòa Phán Xét” theo giáo lý đạo Thiên Chúa. Có thể đó chính là Niết Bàn và Địa Ngục theo Phật Giáo chăng? Tôi đã nghe và hiểu những con chim đang hót những lời tán tỉnh. Tôi đã thấy những con cá giành ăn và nghe chúng cãi nhau. Chính nhờ vậy tôi lại càng không sợ chết nữa, trái lại còn mong muốn được ra đi thật sớm.
Tôi như tỉnh ngộ và nhận rõ rằng cái xác này tuyệt nhiên không phải là tôi. Nó chỉ là một phương tiện, một địa chỉ tạm trú của một trong vô lượng vô số kiếp mà thôi. Quá đủ rồi. Tôi đã thoát ra và ngắm nhìn cái xác này bất động. Mấy lần đầu, tôi nghĩ đó chỉ là những giấc mơ. Sau vài lần lập đi lập lại thành xác tín, thành khẳng định những gì bên kia cửa tử, tôi khẩn khoản một cách chân tình, một cách rất bình thản: “Các anh thấy tôi đã chết nhiều lần, tôi đã được qua thế giới bên kia, đẹp lắm, bình yên lắm, tôi thề sẽ không bao giờ oán hận các anh, tôi hứa sẽ mang ơn nếu các anh cho tôi một viên đạn vào đầu để tôi được đi luôn, không phải trở lại cõi đời này”.

Thật bất ngờ, kể từ hôm đó, họ không hề đụng chạm đến tôi nữa. Một lần, một tay cán bộ bắt tôi nhận diện những đồng ngũ đã hy sinh qua những tấm hình chụp trắng đen. Anh Thạch nằm chết bên cạnh khẩu M60 không còn một viên đạn. Mắt anh một nhắm, một mở. Miệng anh như mỉm cười. Tôi lặng người, nước mắt lưng tròng. Tay cán bộ giả vờ nhìn đi chỗ khác. Tôi cố tình tìm nhưng không nhìn thấy xác Chuẩn Úy Vũ Thế Cường là anh họ của tôi (Anh ruột mẹ tôi là Vũ Thế Nghiệp tức Nhà Báo Thần Phong hai năm sau đó bị xử bắn tại Thủ Đức). Vĩnh biệt Các Anh và hẹn ngày gặp lại, tôi khẽ thì thầm.

Quay trở về Mùa Đông 1975 tại Trại A9 Long Thành. Trại nằm ngay tại Ngã Ba Thái Lan gồm nhiều dãy nhà tôn vách ván nơi đang tập trung học tập các cựu viên chức hành chánh VNCH. Chúng tôi khoảng năm-mươi người gồm nhiều thành phần bị nhốt trong dãy nhà ngang cuối cùng có hàng rào kẽm gai quây kín. Tất cả tù nhân bị cùm hai chân, xiềng một tay vào ban đêm, ban ngày chỉ xiềng một tay vào một chân. Cùng trại có môt người lớn tuổi tên là Phan Xuân Hạ, bị bắt vì nghi ngờ là sĩ quan cao cấp VNCH đang trốn tránh. Cụ rất hiên ngang, dõng dạc. Nghe cái tên quen quen, tôi hỏi Cụ có liên hệ gì với với một người bạn cùng khoá là Phan Xuân Mai không. Cụ chỉ mỉm cười: Con cháu trong nhà thôi. Bà Minh Đăng (Không biết tên thật, chủ đại bài gạo Minh Đăng, Biên Hoà) người phụ nữ duy nhất bị bắt vì tiếp tế nguyên một xe gạo vào rừng, đã dùng sợi dây xích làm xâu chuỗi, không biết bà đã đọc bao nhiêu kinh mà sợi xích sáng bóng như thép ròng vậy. Nguyễn Văn Chi, người bị đánh hội đồng nhiều nhất trong suốt hơn hai tháng vì bị nghi ngờ là Thiếu Úy Trần Văn Chi (Th/Úy Chi bị một viên đạn xuyên qua vai phải, trốn thoát, hiện đang ở San Jose California), Ngô Đình Chiến bị bắn xuyên qua bả vai trái, tay trái bị liệt. Nguyễn Văn Cân bị ghẻ toàn thân chỉ trừ hai con mắt, Nguyễn Y người Bình Định (trông giống hệt hình Quang Trung Đại Đế), Trịnh Văn Thương bị bắn xuyên qua đùi, Phạm Văn Thận với chiếc jacket với hàng chục lỗ đạn.

Cũng trong trại này có một người lính cũ của tôi, Đào Văn Lành, không biết bị bắt bao giờ và về tội gì. Anh được làm trong nhà bếp, phụ giúp nấu cơm cho trại. Một lần đem cơm cho tù nhân, anh nhận ra tôi nhưng không dám nói, chỉ ra hiệu. Tôi thì vẫn … Muôn đời Lục Quân Việt Nam, cứ bô lô ba la, cứ vui trước đã, đằng nào cũng chết, vui ngay cả với tử thần như một thân hữu đang đợi trông. Cơm ngày hai bữa trưa và chiều, mỗi người được hơn một chén cơm với “thịt cọp”. Thịt cọp có nghĩa là muối hột, khi nhai kêu cọp cọp. Tôi chỉ ăn một nửa muối, phần còn lại dùng pha nước để tự rửa vết thương. Thỉnh thoảng được một chút canh nấu bằng lá cải già hay bí rợ với muối. Một hôm Lành lén trao cho tôi một lon sữa bò trong đó có phân nửa chất nước đen đen, quẹo quẹo mà Lành nói là nước cá kho. Chao ơi, nó ngon làm sao. Mỗi bữa ăn, tôi chỉ dám chan một muỗng cà phê trên chén cơm hẩm mà tưởng như đang thưởng thức món cá cao lâu ngày nào. Khoảng hơn mười ngày sau, khi vắng bóng người, Lành hỏi nhỏ: Nước cá kho tôi cho ông có ngon không? Cám ơn Lành, đang thiếu thốn mà được như thế không gì so sánh bằng. Lành thật thà: Ông biết không, tụi nó kêu tôi rửa cá khô, nguyên cả kí-lô cá khô tôi rửa bằng một tô nước thôi, nước đó tôi cô lại còn nửa lon cho ông xài đỡ. Ráng sống, ráng nhịn cho qua nghe ông!

Rồi cũng qua một mùa Đông. Một mùa Đông tang thương, thê lương trên khắp nẻo đường đất nước. Cả miền Nam biến thành một trại tù khổng lồ. Bốn tháng sau tôi bị chuyển về giam tại Xã Ngãi Giao, Quận Đức Thạnh (Phước Tuy/Bà Rịa). Chỉ cùm hai chân ban đêm nhưng ban ngày vẫn phải đeo xiềng vô một chân để đi lao động (mục đích giữ tù không chạy trốn). Từng đoàn tù với xiềng xích kêu loảng xoảng trên đoạn đường gần làng Bình Giả, tôi lẫm bẩm hát bài Việt Nam Quê Hương Ngạo Nghễ (Nguyễn Đức Quang) thật thấm thía: “… Ta khua xích kêu vang dậy trước mặt mọi người, nụ cười muôn đời là một nụ cười không tươi. Nụ cười xa vời, nụ cười của lòng hờn sôi. Bước tiến ta tràn tới tung xiềng vào mặt nhân gian! “. Trung Úy Nguyễn Văn Tài lúc nào cũng chỉ một câu vọng cổ trong Chuyện tình Lan và Điệp:

Em tên là Nguyễn Thị Lan(g),
xác còn nằm đó mà hồn tan(g) lâu rồi!!

Ở đây tuy ấm hơn nhưng rất khó ngủ vì hàng sư đoàn rệp tấn công suốt đêm. Cũng tại nơi này, hai thằng em tôi là Đồng Quang Nhường và Nguyễn Văn Hiển bị đánh chết. Hai em trốn trại bị bắt lại. Chúng trói hai tay hai chân rồi treo lên xà nhà như đang khiêng hai con heo. Đích thân thằng trại trưởng dùng búa gỗ (một khúc cây tròn đường kính cỡ 15cm, dài khoảng 30-40cm, đục một lỗ ở giữa tra cán vào, cán dài khoảng 1m, dùng để đập tôn cho bằng). Nó vung thẳng cánh đập một nhát vào đầu Đồng Quang Nhường nghe bộp như đập một quả dừa. Nguyễn Văn Hiển ngoái đầu qua nhìn, thuận tay nó vớt một búa ngay quai hàm của Hiển, quai hàm trẹo lặt qua một bên, máu vọt ra có vòi.

Tôi nhắm mắt lại kêu Trời!! Cố bịt miệng để khỏi la thành tiếng. Cả hai xác Nhường và Hiển co giật vài lần rồi buông thỏng. Vài phút sau, chúng cắt giây thả hai xác xuống. Tôi và ba người nữa tình nguyện đi chôn. Cả hai xác còn nóng hổi được đặt nằm trên tấm gỗ dài cỡ 1thước 8, rộng 25 phân, hai cánh tay đong đưa theo nhịp bước, nhất là theo cái cà thọt khấp khểnh chân què của tôi. Hiển máu vẫn còn chảy toong toong trên đường. Cái đầu của Nhường ọp ẹp như quả cà chua úng, hai mắt lồi lên, mặt sưng tím bầm. Đất tổ ong mà dụng cụ đào chỉ là mấy cái cuốc xẻng cũ sứt sẹo.

Trung Úy Tài nhỏ con nhất nhưng là người khoẻ nhất, hăng hái nhất. Mấy ông ráng đào sâu sâu cho hai đứa nó. Cố gắng mãi đến tận mặt trời lặn cũng chỉ đào xuống được khoảng bảy tấc !!. Cả hai xác đều bị chôn nguyên trạng, không áo quan, không poncho hay chiếu bó lại. Tôi ráng gom vài mảnh báo cũ phủ mặt cho hai em. Xếp vài cục đá xung quanh đầu rồi lấp đất nhè nhẹ như sợ hai đứa đau. Đêm đó tôi không tài nào ngủ được. Khoảng nửa khuya, dưới ánh đèn heo hắt, tôi nhìn thấy thật rõ ràng: Nguyễn Văn Hiển đang đứng bên cửa sổ phòng giam, không nói gì, đôi mắt thật buồn nhìn về xa xăm. Tôi nói thầm: Hiển ơi, thôi em hãy đi đi, đừng luyến tiếc gì cõi đời giả tạm này, nghiệp báo em đã trả xong, đừng oán ghét, đừng hận thù, hãy để cho lòng thanh thản mà siêu thoát …. Tôi cứ nói như thế, lặp đi lặp lại, dỗ dành, van lơn, lâu lắm, bóng Hiển tan dần rồi biến mất.

Hình như có tiếng người trở mình bên cạnh. Tôi xoay qua: Trong bóng tối mờ mờ, tôi nhận ra Đồng Quang Nhường, hai anh em như đang nằm trên một toa xe lửa, dưới lưng cái gì bầy hầy như phân trâu bò. Tôi hỏi nhỏ: Chúng nó đưa anh em mình đi đâu đây? Chúng nó sẽ đưa anh ra Bắc nhưng anh đừng lo (Nhường lúc nào cũng lạc quan) mọi việc sẽ rất tốt đẹp, rồi anh sẽ vinh quang nơi xứ người. Tôi cười khẩy: Mẹ kiếp, miền Bắc chính là xứ người, không phải xứ của anh em mình, nhưng cái thân tàn tật tù tội trên đất cáo Hồ thì vinh với quang cái khỉ khô gì. Nhường cười. Hai anh em cùng cười với nhau. Tôi bừng tỉnh. Chơ vơ. Thì ra đó chỉ là một ác mộng.

Mấy tháng sau tôi nhận được lệnh: Tha thụ hình, cho phép đi cải tạo. Tôi bị chuyển qua Trại Lê Lợi. Nơi đây tuy không bị còn bị cùm hay xiềng nhưng ở trong khu cách ly. Bên kia hàng rào nhìn thấy Ngô Bá Lai, Nguyễn Hữu Tạo và một số rất đông bạn bè khác, nhận ra nhau trong ánh mắt thật ngỡ ngàng, tủi nhục, chua xót, đắng cay. Ngô Bá Lai nháy mắt bảo tôi ra nhà vệ sinh, hai đứa trật quần ra ngồi bên nhau trao đổi tin tức. Lai ân cần hỏi tôi thiếu thốn gì không. Một tháng sau chuyển qua trại Long Giao. Tôi vào trại với hai cổ tay và cánh tay bị trói chặt ra sau lưng bằng giây điện thoại, hai chân trần với vỏn vẹn một bộ đồ trên người và một túi vải nhỏ đeo trước ngực. Phạm Văn Bông nhận tôi về tổ, trong cùng tổ có Trần Ngọc Hoàn; cùng đội, cùng trại có Nguyễn Quyết Thắng, Nguyễn Nhự, Chung Gia Phong, Bùi Đức Hùng, Nguyễn Thành An, Đặng Kim Cương, Trương Hội, Phạm Đức Thịnh. Trại bên có Nguyễn Đức Phương. Bạn bè chia sẻ cho tôi thật nhiều đồ dùng và thực phẩm. Phạm Tuế tặng tôi một chiếc quần treillis còn khá mới.

Ngày 23/5/1977, chuyển ra miền Bắc trên chuyến tàu Sông Hương. Nằm trong toa xe lửa trên đoạn đường từ Hải Phòng lên bến phà Sông Hồng với toàn phân trâu phân bò, tôi cứ mãi miên man nghĩ về từng chiến hữu trong chiến khu, nghĩ thương hai thằng em bị thảm sát trong tù, về thân phận mình, về dân tộc và quê hương cơn quốc nạn.. Đôi mắt cay cay chiều xót xa ….

Người Lính Nguyễn Thế Thăng

http://vinhdanhquanlucvietnamconghoa.blogspot.com/2008/11/trong-ni-khn-cng.html

http://www.lyhuong.net/uc/index.php/vnch/934-934


1
 photo 9fd00936-e223-4868-9221-70c2baa8aa07_zpsyc0dzjyh.jpg




 photo port_zps0xmvex7e.png



2
 photo image001_zps5s1hvjtc.png



3  photo QT24_1420870975_zpstyc1xes0.jpg


4
 photo 2fe8475d48641858698c62b0fe11fa31_zpsdwwsjnep.jpg




5
 photo soldier_zpsokwcz0kg.jpg


7
 photo 1600__zpsrm419fwe.jpg
8
 photo e32008e2-217c-4781-b030-12edea119183_zpszn7ux3nm.jpg


9
 photo maxresdefault 1_zpsqdeha7br.jpg


10
 photo tumblr_moez9eJFev1qigaa4o1_1280South Vietnamese soldiers on the cover of Newsweek December 1962._zpsfb9fe6ax.jpg


11
 photo 00234484_zpsj74fut88.jpg


12
 photo T242_08_hh_qlvnch_tqlc_qp_non_dirung_001_242x140Noacuten i rng_zpskh5tfp0p.png


13
 photo French_lizard_pattern_camo_zpshwpwcrj4.jpg

14
 photo 6045b2ee-f0b7-4301-adbc-09478312cabe_zpspgwys1xn.jpg

15
 photo aacuteo bocircng dugrave_zps8ognfll8.png



16
 photo Aacuteo Bit ng Quacircn_zpspgokcqvq.jpg



17
 photo 6a1dd28d-045c-48be-8afa-29919c3a2b74_zps2jz18gkl.png



18
 photo 0a1a7d31-20ce-49dd-9059-7765968aa79a_zpswdvw46vy.jpg



19
 photo locirci h_zps03nxxkjz.png



20
 photo 70078109-9b82-4774-ba4d-daf7025d459c_zpshit9njcf.jpg



21
 photo qun_zpsdgraki05.png



22
 photo bgrnd_loxo_02b_zpsu4sdqjkg.gif





24
 photo 0_zpsazl0jntv.jpg

25
 photo bkmecung 1_zpste927lnb.jpg



26
 photo Phng Hoagraveng_zpsgbwydfjf.jpg



28
 photo 120_zpse2jlnlw8.jpg



29
 photo IMG_5103a_zpsdmndplpe.jpg



30
 photo il_fullxfull.1059634337_o2ea_zpslogprffx.jpg



31
 photo Khocircng quecircn ngagravey 30 thaacuteng 4 - large_zpsl0mxwiua.jpg



32
 photo T242_HH_BC_TTB_SDND_CanhDuTrenMuDo_Bere_124x100_zpsrmh39nve.png



23
 photo SKINLAVAFLOW1_zpskycton6m.jpg
https://i682.photobucket.com/albums/vv190/doublenguyennguyen/SKINLAVAFLOW1_zpskycton6m.jpg" border="0" alt=" photo SKINLAVAFLOW1_zpskycton6m.jpg


34
 photo ss_zpsrhgjfnla.png



35
 photo cu vai_zpszmfm1ehu.jpg


36
 photo qun_zpsibl9m7un.jpg


37
 photo Aacuteo Bit ng Quacircn_zpspgokcqvq.jpg


No comments:

Post a Comment