Hệ thống cấp bậc của Quân lực Việt Nam Cộng hòa
Hệ thống cấp bậc của Quân lực Việt Nam Cộng Hòa được đặt ra ngay sau khi thành lập nền Đệ nhất Cộng hòa (1955), khởi thủy bằng cách chuyển đổi tương đương cấp bậc của quân đội Pháp. ng sĩ quan có ba cấp (thiếu, trung, đại), nhận diện bằng bông mai vàng (cấp úy), bông mai bạc (cấp tá), ngôi sao trắng (cấp tướng). Năm 1964, khi nền Đệ nhị Cộng hòa thành lập, hệ thống cấp bậc được điều chỉnh theo hệ thống cấp bậc Quân đội Hoa Kỳ và các nước đồng minh. Sĩ quan các cấp trong các đơn vị tác chiến đều phải ngụy trang cấp bậc bằng màu đen, do đó bông mai của cấp tá cộng thêm một gạch (để phân biệt với cấp úy). Sửa đổi quan trọng nhất là bổ sung cấp bậc Chuẩn tướng. Sĩ quan cấp tướng bắt đầu bằng cấp Chuẩn tướng. Ở quân chủng Hải quân, song song với cấp bậc còn được gọi theo Hải hàm: Chuẩn tướng (Phó Đề đốc), Thiếu tướng (Đề Đốc), Trung tướng (Phó Đô đốc), Đại tướng (Đô đốc) và Thống tướng (Thủy sư Đô đốc). Tuy nhiên, trong 3 quân chủng Lục, Hải, Không quân của QLVNCH, duy nhất chỉ có một người mang cấp bậc cao nhất là Thống tướng Lục quân Lê Văn Tỵ, người mang cấp cao nhất ở Hải quân là Phó Đô đốc Chung Tấn Cang và Không quân là Trung tướng Trần Văn Minh.
Lục Quân Trước 1964
Cấp úy
Sau 1964
Cấp úy
Thiếu tướng
(Quân hàm đại lễ)Trung tướng
(Quân hàm làm việc)Thống tướng
(Quân hàm đại lễ)
Không quân[sửa | sửa mã nguồn]
Trước 1964
Cấp úy
Sau 1964
Cấp úy
Hải quân[sửa | sửa mã nguồn]
Trước 1964
Cấp úy
Sau 1964
Cấp úy
Thủy quân lục chiến[sửa | sửa mã nguồn]
Trước 1964
Cấp úy
Sau 1964
Cấp úy
77
|
=========================================================
33
https://lh3.googleusercontent.com/XALQ_kGTfeEEdN0qLbsynpz4UPwcxptraSbVyLv0Xd07HV4wPhVui1ToLIic7tqbZHVFlH8prQoALb3ZJTDySAppqIPYFpgITLk=s366-rw-no
QUEENBEE “Phi-đội Biệt-kích” - Truong van Vinh Phi Ðoàn 219 thoát thai từ QUEENBEE = “Phi-đội Gián-điệp Biệt-kích” ưu-tú, (Seals Project Delta Force) QUEENBEE, chứ không phải KING BEE. |
----------------------------------------------------------------
Stt | Đơn vị[11] | Anh ngữ | Chú thích |
---|---|---|---|
|
|
Đặt tại Tân Sơn Nhất, Sài Gòn |
0000000000000000000000000000000000000000000
2
Stt | Đơn vị[11] | Anh ngữ | Chú thích |
---|---|---|---|
|
|
Đặt tại Tân Sơn Nhất, Sài Gòn |
```````````````````````````````````````````````
Tổ chức Không lực Việt Nam Cộng hòa [sửa | ]
- Quân số vào lúc cao điểm là trên 60.000 quân nhân với hơn 2000 phi cơ các loại.[10]
Stt | Đơn vị[11] | Anh ngữ | Chú thích |
---|---|---|---|
Đặt tại Tân Sơn Nhất, Sài Gòn | |||
Từ 2 Không đoàn trở lên | |||
Từ 2 Liên đoàn trở lên | |||
Từ 2 Phi đoàn trở lên | |||
Gồm nhiều Phi đội hay Phi tuần | |||
Từ 4 đến 6 Phi cơ | |||
Từ 2 đến 3 Phi cơ |
77777777777777777777777777777777777
Tổ chức Không lực Việt Nam Cộng hòa [sửa | ]
- Quân số vào lúc cao điểm là trên 60.000 quân nhân với hơn 2000 phi cơ các loại.[10]
Stt | Đơn vị[11] | Anh ngữ | Chú thích |
---|---|---|---|
Đặt tại Tân Sơn Nhất, Sài Gòn | |||
Từ 2 Không đoàn trở lên | |||
Từ 2 Liên đoàn trở lên | |||
Từ 2 Phi đoàn trở lên | |||
Gồm nhiều Phi đội hay Phi tuần | Phi đội | ||
Từ 2 đến 3 Phi cơ |
****************************************************
https://lh3.googleusercontent.com/fS3H7yNDvG4Uv5DgKMkMnb0XFHwz-miYVg7u1XLQQBBoXaQup4xBriG8_zmQ_w7Mzd1fUo7aX6aFSwgggRjBSMr-BhE4imVC_vHid84=s510-rw-no
9. HY VỌNG MỚI... TIN KHÔNG???
[Những Chiếc Thẻ Bài Bị Bỏ Quên] Mùa Giáng Sinh chưa qua hẳn, đơn vị của Minh nhận lệnh khẩn hành quân trực thăng vận. Đại đội tập họp và chia toán chờ ở bãi bốc. Đêm Đồng Xoài sương mù giăng giăng. Gió đông lành lạnh thổi hắt vào mặt nghe buôn buốt se buồn. Minh kéo zipper của áo field-jacket cao tận cổ, đưa tay vào túi kiểm soát lại đồ nghề ra trận. Bản đồ hành quân, có! Địa bàn, có! Đèn pin, có! Đoạn quay qua Điền bảo anh ta liên lạc với đơn vị pháo của Tiểu khu Phước Long và chi khu Phước Bình, Bù Đăng cho họ biết sẽ có đơn vị bạn tăng cường trong tầm pháo yểm của họ! Hải đang họp các trung đội trưởng ban lệnh hành quân, không quên nhắc nhở mọi người dù trong tình huống ra sao, anh em luôn đặt mình trong tư thế sẵn sàng tác chiến! Anh không quên báo cáo sơ lược tình hình của nơi đỗ quân là khu hỏa tập của cộng sản, có nghĩa là bọn chúng sẵn sàng nã pháo bất cứ lúc nào mà chúng muốn. Cho nên trực thăng sẽ không đáp, và phải nghe hiệu lệnh của phi hành đoàn lúc nhảy khỏi phi cơ! Năm giờ mười lăm sáng, toán trực thăng sáu chiếc đầu tiên bốc quân! Thuận, đại đội phó đi trước với hai trung đội! Chờ đoàn trực thăng UH1A đi khuất, Hải đến bên Minh nói: - Tụi mình chắc phải chờ ít nhất là hai mươi phút sau... Rít một hơi thuốc thật dài trước khi quăng tàn, Hải tiếp: Tôi linh tính là chuyến này có chuyện không lành đó! Anh thấy sao? – Tôi chẳng có cảm giác gì cả, ngoại trừ việc sẵn sàng ứng chiến! – Tôi nói thiệt đó mà! Từ đầu hôm tới giờ mắt trái của tôi cứ giật liên hồi... Hải cười khì khi như muốn bào chửa cho việc linh tính dị đoan của anh, rồi tiếp: Tôi để ý nhiều lần rồi, nếu mắt trái giựt ít thì không sao cả, còn khi nó giựt liên hồi thì chuyện xảy ra không lớn thì nhỏ. Minh cười khẽ, trấn an: – Tôi nghĩ là chuyện nhỏ thôi! Như chợt nhớ điều gì chưa kịp nói, Hải nhỏ giọng hỏi: - Anh có biết kế hoạch hành quân của tụi mình ra sao không vậy? - Dạ, không? Hải châm thêm điếu thuốc rồi tiếp: - Chuyến đổ bộ đầu tiên do Thuận hướng dẫn nhảy xuống Phước Bình chỉ là đòn hư mà thôi! Nếu tụi nó có thói quen pháo kích bãi đáp, thì toán mình sẽ nhảy lên đầu chúng nó... Tình báo chi khu cho hay là địa điểm depart các đợt pháo kích thường phát xuất từ các vị trí chung quanh Phước Bình, đó là vùng xôi đậu đó! Vùng xôi đậu có nghĩa là khu vực dân cư, do vì VNCH thiếu lực lượng nhân sự chiếm đóng trấn giữ, nên ban ngày thì thuộc sự kiểm soát của quốc gia, còn đêm về thì bọn vc len lỏi trở lại xách động dân chúng, thu tóm lúa gạo, nông phẩm của dân địa phương! Nếu dân không chịu hợp tác thì chúng sẽ tiêu diệt không nương tay! Người dân vì không nỡ từ bỏ ruộng vườn đất đai, nên đành lòng bấm bụng chịu sự khủng bố cho qua ngày nhiểu nhương, và làm bia đở đạn cho chúng! Và cũng có những hạng người ăn cơm quốc gia, thờ ma cộng sản! Ban ngày họ lẫn lộn trong đoàn lương dân, sinh hoạt dưới sự bảo vệ an ninh của anh em VNCH, nhưng đêm về thì cầm ak, b40 đánh phá lại người đùm bọc cho họ lúc sáng! Vì là chiến tranh không quy ước, cũng vì do đồng minh đã thay đổi chiến lược của cục diện trong vùng Đông Nam Á... cuộc chiến đấu tự vệ của toàn dân miền Nam Việt Nam đã gần như vô vọng! Có những bài báo phê bình, chỉ trích cho là chính quyền miền Nam Việt Nam vì quá tham nhũng, bè phái nên họ đành phải bỏ rơi! Thật là đáng phẫn nộ cho những ai ngây thơ tin tưởng vào sự ngụy biện này. Thử hỏi, trước giai đoạn của thời Đệ Nhị Cộng Hòa chưa có ai tham nhũng bè phái, mà tại sao Pháp và Mỹ đã nới lỏng tay cho bọn csbv âm mưu cướp đoạt công lao kháng chiến của các từng lớp dân chúng yêu nước, nhắm mắt để cho chúng cướp chính quyền để sau đó nhuộm đỏ miền bắc Việt Nam? Và ai đó đã đồng lõa trong âm mưu dựng lên lá bài Hiệp Định Geneve để cho bọn cộng sản Bắc Việt chính thức dâng nửa đất nước cho chế độ cộng sản vô lương? Để cho đến khi biết được đất nước sẽ bị cắt đôi, thì cả mấy triệu dân Bắc bất khuất lũ lượt kéo nhau vào Nam tỵ nạn! Họ đã làm ngơ không thấy công sức xây dựng của Tổng Thống Ngô Đình Diệm. Họ đã thông đồng với kẻ thù truyền kiếp của nhân dân Việt Nam là bọn giặc Bắc phương Trung cộng để đánh đổi cho chiến lược toàn cầu, mặc kệ số phận nhỏ nhoi của một nước nhược tiểu. Chỉ việc họ cho Jane Fonda qua Việt Nam khuấy rối tinh thần viễn chinh quân nhân Mỹ đang tham chiến ở miền Nam này, cùng với tác động thêm cho phong trào chống chiến tranh Việt Nam chẳng qua là nằm trong việc giải độc cho cả thế giới hiểu rõ nếu họ bỏ rơi miền Nam Việt Nam là vì dân họ bất bình, và vì chính quyền miền Nam tham ô, bất lực... chớ không phải do họ có âm mưu bỏ rơi bạn bè! Cùng lúc đó, phía bên Bắc Việt lại được cả bọn đồng minh là Liên Xô, Trung Cộng, Ba Lan, Tiệp Khắc yểm trợ tới tấp các loại vũ khí tối tân đánh phá miền nam Việt Nam! Vì là chiến tranh nội bộ, đánh du kích nên họ không tiện vũ trang Hải Quân, Không Quân (sợ lòi mặt chuột), bằng không thì quân dân miền Nam Việt Nam nếu không có tinh thần hào hùng bất khuất, ý chí kiên cường mà với vũ khí thô sơ từ thời đầu thế chiến thứ hai cùng với viện trợ nhỏ giọt làm sao chống chọi với kẻ thù gần hai mươi năm nay??? Minh đưa mắt nhìn lại Đồng Xoài. Anh không biết đất nước của anh còn có bao nhiêu nửa, những vùng quê hương đèo heo hút gió, vẫn kiên cường phơi mình trong sương gió điêu tàn, vẫn hiên ngang chịu đựng tang thương thử thách với đất trời! Anh còn mang máng nhớ lại lời đối thoại với một cư dân ở đây khi bàn về tin sắp có đình chiến: – Bác nghĩ sao, nếu đất nước được ngừng chiến? – Cậu tin chuyện này có thực à? - Dạ! Cháu nghe cấp trên trong đơn vị thông báo và hội thảo vậy thôi! Bác thật không tin sao? - Cậu biết tôi là dân Bắc kỳ di cư đây mà! Thế cậu có biết tại sao tôi phải bỏ xứ ra đi không? Minh yên lặng không trả lời. Ông Bá nhấp vội ngụm trà xanh, rồi tiếp: - Chúng tôi biết rất rõ thế nào là cộng sản. Trong thời gian tiêu thổ kháng chiến, họ làm sao cướp chính quyền, chúng tôi đã rõ! Chúng hô hào đánh Tây, đuổi Nhật, nhưng sau lưng chúng lại là bọn xâm lược Trung Quốc! Cậu có thấy Hồ Chí Minh làm tất cả mọi việc là do quan thầy Trung Cộng xỏ mủi, giựt giây hay không? Bằng chứng rõ nhất là việc đấu tố vừa qua đó! ối giời... tin cộng sản thì rõ ràng là dại hơn cả ngây thơ nửa đấy! Ngừng một chút, lấy hơi ông lại tiếp, hình như là để trút hết mọi ấm ức trong lòng: – Tụi Cộng sản này tinh ranh và ác vô cùng! Chúng nó là ác quỷ! Ai không theo chúng hay chống lại chúng là sẽ bị thủ tiêu tàn hại chả nương tay! Cậu còn nhớ thời gian cụ Diệm chưa lập ra Ấp Chiến Lược hay không? Mỗi đêm chúng lẻn vào bắt dân không theo chúng ra cắt đầu mổ bụng không kể già trẻ đàn bà phụ nữ mang thai! Chúng không phải là người! Hôm nay chúng chịu ngồi hội nghị là vì chúng đang mưu đồ chuyện bất chính, giống như xưa kia chúng chịu ngồi chung ký kết Hiệp Định "giơ neo" là vì âm mưu cướp nước mà thôi! Hồi Năm Tư (54), dân miền Bắc còn có cơ hội chạy vào Nam, lần này nếu bị mắc lừa lần nữa thì chỉ có việc nhảy xuống biển Đông mà thôi! Đình chiến rồi! Hòa bình sắp đến rồi! Không biết đây là một niềm hy vọng đang le lói ở chân trời xa hay là một điềm tiên tri bất lành của ông Bá! Minh chỉ thấy nỗi ngậm ngùi cay xót dâng lên tự đáy lòng! Mấy hôm nay trong đơn vị mỗi khi có tụ tập lại dù là nhóm dăm ba người hay hơn mươi người thì đề tài Đình chiến: - Hòa bình vẫn là đề tài nóng bỏng! Từ ngày đất nước ngăn chia, con sông Gianh phân đôi bờ Nam-Bắc, chiến cuộc đã triền miên xé nát mảnh đất thân yêu thành từng mãng vụn xót xa, đau buốt. Cầu Hiền Lương lẽ ra một nhịp để nối hai bờ, nhưng nay lại là chứng tích cho anh em nhìn nhau như kẻ thù xa lạ! Có những đứa trẻ vừa mới sinh ra hãy còn đỏ hỏn đã được khăn gói gánh gồng rời bỏ nơi chôn nhao cắt rún theo Mẹ Cha anh em xuôi Nam đi tìm vùng đất hứa. Cũng như có không ít, nhũng đứa trẻ thơ khác, vừa mới chập chững bước vào cổng trường đã tập tễnh học chữ căm thù oái oăm. Để rồi khi chúng lớn lên lại nhìn nhau bằng ánh mắt căm thù nghi ngại. Bom đạn hằng ngày cày nát quê hương, lời kêu ca oán than vang vọng ngút trời! Thuở tay không tầm vong đánh đuổi thực dân đã đành, đó là vì quê hương vì dân tộc, nay sao lại xách súng đạn ngoại bang, vượt lằn ranh vĩ tuyến để giết hại anh em mình? Vậy mà gần suốt hai mươi năm, cuộc chiến tương tàn vẫn còn đang tiếp diễn triền miên. Chung quanh đề tài ngưng chiến hôm nay, mỗi người bàn tán suy ngẫm theo ý kiến riêng của họ!
Trên đường bay, Hải nhận lệnh trung đoàn thay đổi bãi đáp, đồng thời pilot cũng cho hay vì tránh thiệt hại do việt cộng pháo kích, nên trực thăng sẽ không đáp xuống đất. Mặc dù mọi người hiểu rõ chiến thuật trực thăng vận như thế nào rồi, nhưng Hải cũng truyền lệnh nhắc nhở thuộc cấp lần nữa. Bọn Việt cộng hình như bất ngờ thức giấc, nên đã vội vàng nổ mấy loạt pháo tiễn đưa! Trong ánh bình minh của một ngày mới, sương mai mờ mờ giăng mắc trên đầu những cành cây ngọn cỏ, mọi người vẫn thấy các đóm lửa pháo nổ tung vu vơ hối hả. Không biết bao giờ sẽ được tái ngộ, nhưng trong lòng Minh thầm cầu mong cho gia đình chú Tư Thà, chú Bá và tất cả mọi người dân yêu thương vùng Đồng Xoài đất đỏ này sớm đạt được niềm ước mơ đất nước thanh bình yên vui sắp đến. Trên sàn trực thăng, trong tiếng động cơ nổ ầm ầm, Hải nhìn Minh ra dấu ghi vào bản đồ mục tiêu đổ quân, anh đọc to tọa độ. Dò trong bản đồ hành quân tỷ lệ 1/20,000, Minh nhận ra mục tiêu có nhiều chấm đen chiếm khoảng hơ cây số vuông, có tên là... Ấp Phước Quả Có lẽ vì yếu tố bất ngờ khi đổ quân, bọn Việt cộng không kịp được chuẩn bị kỹ lưỡng, nên đã pháo mấy loạt cối 61 ly chào mừng toán Trinh Sát 9 một cách vội vã không trúng đâu vào đâu! Hải ra lệnh trong máy bảo tất cả mọi người không được khai hỏa, tự tìm nơi ẩn núp chờ khi trực thăng bạn bay đi hết rồi sẽ có lệnh mới! Ba thầy trò Minh may mắn chiếm được một gốc cây đại thụ bên con đường đất đỏ. Căn cứ vào hướng bay của trực thăng và tọa độ đổ quân lúc Hải cho Minh, anh móc địa bàn đo hướng chạy của con đường trước mặt, chấm vội điểm đứng. Bỗng nhiên Minh nghe Điền nhắc nhắc nhở: – Ông thày, 81 gọi ông kìa! (81 là danh xưng của Hải). – Ở đâu! – Bên trái, ngang mặt mình đó! Minh nhìn qua hướng Điền chỉ, thì thấy Hải đang ra dấu bảo anh tới đó! Ba thầy trò nhà pháo nhìn trước nhìn sau, rồi cùng nhau lom khom băng qua đường tiến về phía Hải! Hình như đây là lô cốt cũ, nên mấy bao cát vẫn còn nằm ngổn ngang vừa đủ cho ban chỉ huy trừ của đại đội nhóm họp! – Anh có điểm đứng của mình chưa? - Phải đây không, đại bàng? Hải liếc nhanh qua điểm đứng của Minh vừa chấm, anh yên tâm gật đầu bảo: - Đúng rồi! Hải tiếp: – Lần này mình hành quân giải tỏa cho trung đội nghĩa quân đang bị bọn Việt cộng cầm chân ở ấp Phước Quả này đã hơn nửa tháng nay rồi! Trong số quân nhân này còn có nhiều bà con dân sự lắm, cho nên khi bắn pháo yểm trợ, anh cẩn thận nha. Quan trọng là anh cố dập mấy ổ cối của tụi nó thôi, phần còn lại là tụi tôi tự lo. - Dạ! - À quên! Hôm nay chúng mình chỉ hành quân giải tỏa, tránh gây thiệt hại tài sản và nhân mạng của dân.
Những tiếng depart của cối 61 và 82 nghe rất rõ và rất gần, Minh đếm thầm trung bụng đã hơn mười phát rồi, mà vẫn chưa dứt. Lần nữa, lồng trong tiếng pháo địch, Hải lớn tiếng nhắc nhở: - Tiếng depart rất gần, hình như tụi nó lẫn lộn trong khu vực dân cuối xóm... Nhớ là tránh thiệt hại cho dân chúng! Đừng lo cho tụi tôi. Tác chiến trong thành phố không cần pháo nhiều đâu, chỉ tác xạ theo yêu cầu của chúng tôi thôi. Tôi đi điều động mấy đứa con, mình liên lạc bằng máy sau nghe! Nói xong Hải và đám chỉ huy của anh lên đường theo thủ lệnh của Hải. Còn lại chỉ còn ba thầy trò Minh nhìn nhau ngơ ngác! Minh bực bội nghĩ thầm trong bụng: "Mẹ kiếp, đánh giặc gì mà kỳ vậy. Bộ binh đánh theo bộ binh, còn pháo binh thì đứng đây ngơ ngác... chờ lệnh ai đây?" Từ ngơ ngác, đến lúng túng, rồi nỗi lo sợ vu vơ lại hiện ra trước mặt. "Mẹ!..." Lại tiếng rũa thầm trong bụng.. ba thầy trò đứng ló ngớ nơi này, rủi tụi Việt cộng tới từ sau lưng, thì nó hốt ổ mình là cái chắc rồi! Không còn chần chừ được nữa, Minh móc trái lựu đạn M-26 cầm trong tay thủ thế, đoạn xoay qua hai đệ tử dõng dạc ra lệnh: – Theo tau! Đứng đây là chờ chết. Ba thầy trò nhắm hướng toán Hải đã đi qua mà âm thầm đếm bước theo sau! Mấy loạt súng cối của địch làm vang cả núi rừng đất đỏ. Bây giờ anh mới có dịp nhìn chung quanh mình, ngoài những căn nhà cháy dở, mấy cây cột trơ than đứng chơ vơ chỉa lên trời như lời than oán của dân đen trong cơn tàn phá điêu tàn vừa qua... Có nơi chỉ còn cái nền lẫn tro than... là những vườn tược cây trái xanh um nhưng cũng bị bao trùm mùi tang tóc thê lương! Cối địch vẫn dồn dập nổ. Những chiến sĩ Trinh Sát 9 vẫn kiên nhẫn âm thầm tiến sâu vào xóm dân! Không một tiếng súng của phe ta báo hiệu! Hình như có một sự thúc đẩy vô hình nào đó, mặc dù không có chỉ thị hay lệnh lạc, Minh sực nhớ bổn phận thiêng liêng của một gã lính trận, anh ra dấu cho đệ tử dừng bước, một tay vẫn cầm trái lựu đạn, tay còn lại móc ra cái bản đồ hành quân, xong đưa địa bàn nhắm hướng depart và ước lượng tầm xa của pháo địch, anh ghi vội tọa độ rồi ra dấu Điền đưa máy cho anh liên lạc xin phản pháo. Lúc này chỉ có tiếng pháo đôi bên nổ ầm vang như muốn lấn áp đối phương! Minh không đám đưa điểm bắn về gần xóm dân, còn địch thì phóng cối như rải lúa trong sân cho gà ăn. Bỗng dưng từ hướng cuối xóm, từng loạt đạn m16 nổ rền vang hối hả. Các loại vũ khí chiến đấu của anh em trinh sát đồng thanh thét vang nghe lạnh cả người! Văng vẳng nghe tiếng người la hét. Cối pháo đôi bên liên tục nổ vang! Hình như sự sợ hãi đã biến mất lúc nào không hay, Minh nghĩ rất nhanh rằng lúc này chắc là Hải và bạn đồng đội sẽ cần anh. Đứa con dâu ngoan là dâu lúc nào cũng phải sẵn sàng làm tròn bổn phận của mình, không chờ phải bảo dạy hay sai khiến. Hình như có một trái cối lạc loài nổ vang sau lưng... Minh nghe tiếng Lộc la lớn: - Ối! Em bị rồi ông thầy! Lúc ấy, anh cũng định dừng lại, nhưng không biết sức mạnh vô hình nào đó, vẫn đẩy anh ra phía trước, và không cưỡng lại được, anh đã quỵ xuống mặt đất bụi đỏ Phước Bình! Anh cảm giác thật rõ có cái gì đó xé da thịt đùi anh mà xuyên qua thật ngọt, không một cảm giác nào đau đớn lắm, dù anh không đủ sức đứng vững. - Mày sao rồi Lộc? Có đi được không? - Bị tay thôi, còn chưn thì không sao! - Vậy thì cố gắng theo tụi tau nghe, chờ cứu thương. Bỗng Điền báo cho Minh một tin động trời: - Ông thầy, máy mình bể rồi... không liên lạc được nữa! Trời ạ! Máy liên lạc là linh hồn của đề lô. Không có máy thì chỉ có nước ngồi chờ chết mà thôi! Minh không biết mình có bị gì hay không nhưng bước chân của anh lúc này bỗng nghe nặng! Nặng lắm! Anh bảo Điền: - Đừng bỏ máy, ráng đi sát theo tau! Lộc... bỏ balô xuống, kè vai tau mà đi nghe! Ráng lên em! Hai thầy trò khấp khiển dìu nhau cố bước. Mình nhìn cánh tay phải của Lộc máu tuôn ướt đẫm, mà nghe lòng bối rối xót xa... May mắn quá, có căn nhà vách ván trước mặt, ba thầy trò cố dìu nhau tiến về đó. Để Lộc ngồi tựa vào vách xong, Minh cũng vội quỵ xuống kế bên. Điền hoảng hốt la thất thanh: - Ông thầy, ông cũng bị thương rồi! - Đâu hả? - Ở đùi ông kìa! Bắp vế phải đó! Minh nhìn xuống đùi phải mình, thấy máu đỏ đang tuôn nghe mà... nóng ruột! Nhưng hình như vết thương của Lộc nặng hơn, anh rút mảnh khăn đỏ đang cột quanh cổ làm dấu hiệu nhận bạn của Trinh Sát 9 cột chặt bên trên vết thương để cầm máu cho Lộc! Minh bảo Điền: - Chú canh chừng có bo bo nào đi qua, nhờ họ báo 81 là minh có người bị thương và cần máy liên lạc! - Ông thầy và Lộc chờ đây nha! Em ra đón họ! May mắn thay lúc đó toán của Thuận cũng vừa tới nhập bọn! Hay tin thầy trò tiền sát bị thương, Thuận hối hả theo Điền đến nơi. - Thầy pháo bị nặng không? - Tôi còn đi được, nhưng thằng đệ tử hình như nặng hơn. Nhưng mà tôi cần máy liên lạc pháo binh! Máy tôi bị banh rồi! – Không sao! Anh đừng lo! Nói xong, Thuận xoay qua anh lính truyền tin của mình bảo: - Mày đưa cho thày pháo mượn cái máy nội bộ đi! Nhớ báo đại bàng biết thầy trò tiền sát bị thương nghe! Nhớ kêu trợ y săn sóc cho ổng! Minh nhận máy xong, set tần số liên lạc pháo binh, tiếp tục xin pháo yểm! Thuận tiếp tục tiến ra phía trước, còn lại ba thầy trò, Lộc chắc lúc này đau lắm, gượng cười như mếu: – Ông thầy, sau này khi được lành vết thương, nhớ xin cho tôi trở về với ông nghe! Nghe người thuộc hạ nói câu này, Minh không cầm được nước mắt! Bóp mạnh bàn tay trái của Lộc, anh cố dằn thật sâu cơn xúc động, một lúc lâu, anh mới cất ra giọng run run: – Cứ lo dưỡng thương trước! Khi nào được xuất viện thì liên lạc với tôi sau! – Em biết vết thương của em không đến nỗi tệ lắm đâu! Vài tháng là lành lại thôi, còn vết thương của ông thày chắc cũng vậy, còn bước được để dìu em là nhẹ lắm đó. Đoạn xoay qua Điền, Lộc dặn dò: – Anh Điền, trong cái ba lô của tôi bỏ lại lúc nãy, còn một mớ cà phê và thuốc hút của ông thầy đó! Lát nửa nhớ quay lại tìm nó đi nghe, bỏ là uổng lắm đó! http://motgocpho.com/forums/showthread.php/2545-Nh%E1%BB%AFng-Chi%E1%BA%BFc-Th%E1%BA%BB-B%C3%A0i-B%E1%BB%8B-L%C3%A3ng-Qu%C3%AAn/page4 |
77777777777777777777777777777777777777777777777777
9. HY VỌNG MỚI... TIN KHÔNG???
[Những Chiếc Thẻ Bài Bị Bỏ Quên] Mùa Giáng Sinh chưa qua hẳn, đơn vị của Minh nhận lệnh khẩn hành quân trực thăng vận. Đại đội tập họp và chia toán chờ ở bãi bốc. Đêm Đồng Xoài sương mù giăng giăng. Gió đông lành lạnh thổi hắt vào mặt nghe buôn buốt se buồn. Minh kéo zipper của áo field-jacket cao tận cổ, đưa tay vào túi kiểm soát lại đồ nghề ra trận. Bản đồ hành quân, có! Địa bàn, có! Đèn pin, có! Đoạn quay qua Điền bảo anh ta liên lạc với đơn vị pháo của Tiểu khu Phước Long và chi khu Phước Bình, Bù Đăng cho họ biết sẽ có đơn vị bạn tăng cường trong tầm pháo yểm của họ! Hải đang họp các trung đội trưởng ban lệnh hành quân, không quên nhắc nhở mọi người dù trong tình huống ra sao, anh em luôn đặt mình trong tư thế sẵn sàng tác chiến! Anh không quên báo cáo sơ lược tình hình của nơi đỗ quân là khu hỏa tập của cộng sản, có nghĩa là bọn chúng sẵn sàng nã pháo bất cứ lúc nào mà chúng muốn. Cho nên trực thăng sẽ không đáp, và phải nghe hiệu lệnh của phi hành đoàn lúc nhảy khỏi phi cơ! Năm giờ mười lăm sáng, toán trực thăng sáu chiếc đầu tiên bốc quân! Thuận, đại đội phó đi trước với hai trung đội! Chờ đoàn trực thăng UH1A đi khuất, Hải đến bên Minh nói: - Tụi mình chắc phải chờ ít nhất là hai mươi phút sau... Rít một hơi thuốc thật dài trước khi quăng tàn, Hải tiếp: Tôi linh tính là chuyến này có chuyện không lành đó! Anh thấy sao? – Tôi chẳng có cảm giác gì cả, ngoại trừ việc sẵn sàng ứng chiến! – Tôi nói thiệt đó mà! Từ đầu hôm tới giờ mắt trái của tôi cứ giật liên hồi... Hải cười khì khi như muốn bào chửa cho việc linh tính dị đoan của anh, rồi tiếp: Tôi để ý nhiều lần rồi, nếu mắt trái giựt ít thì không sao cả, còn khi nó giựt liên hồi thì chuyện xảy ra không lớn thì nhỏ. Minh cười khẽ, trấn an: – Tôi nghĩ là chuyện nhỏ thôi! Như chợt nhớ điều gì chưa kịp nói, Hải nhỏ giọng hỏi: - Anh có biết kế hoạch hành quân của tụi mình ra sao không vậy? - Dạ, không? Hải châm thêm điếu thuốc rồi tiếp: - Chuyến đổ bộ đầu tiên do Thuận hướng dẫn nhảy xuống Phước Bình chỉ là đòn hư mà thôi! Nếu tụi nó có thói quen pháo kích bãi đáp, thì toán mình sẽ nhảy lên đầu chúng nó... Tình báo chi khu cho hay là địa điểm depart các đợt pháo kích thường phát xuất từ các vị trí chung quanh Phước Bình, đó là vùng xôi đậu đó! Vùng xôi đậu có nghĩa là khu vực dân cư, do vì VNCH thiếu lực lượng nhân sự chiếm đóng trấn giữ, nên ban ngày thì thuộc sự kiểm soát của quốc gia, còn đêm về thì bọn vc len lỏi trở lại xách động dân chúng, thu tóm lúa gạo, nông phẩm của dân địa phương! Nếu dân không chịu hợp tác thì chúng sẽ tiêu diệt không nương tay! Người dân vì không nỡ từ bỏ ruộng vườn đất đai, nên đành lòng bấm bụng chịu sự khủng bố cho qua ngày nhiểu nhương, và làm bia đở đạn cho chúng! Và cũng có những hạng người ăn cơm quốc gia, thờ ma cộng sản! Ban ngày họ lẫn lộn trong đoàn lương dân, sinh hoạt dưới sự bảo vệ an ninh của anh em VNCH, nhưng đêm về thì cầm ak, b40 đánh phá lại người đùm bọc cho họ lúc sáng! Vì là chiến tranh không quy ước, cũng vì do đồng minh đã thay đổi chiến lược của cục diện trong vùng Đông Nam Á... cuộc chiến đấu tự vệ của toàn dân miền Nam Việt Nam đã gần như vô vọng! Có những bài báo phê bình, chỉ trích cho là chính quyền miền Nam Việt Nam vì quá tham nhũng, bè phái nên họ đành phải bỏ rơi! Thật là đáng phẫn nộ cho những ai ngây thơ tin tưởng vào sự ngụy biện này. Thử hỏi, trước giai đoạn của thời Đệ Nhị Cộng Hòa chưa có ai tham nhũng bè phái, mà tại sao Pháp và Mỹ đã nới lỏng tay cho bọn csbv âm mưu cướp đoạt công lao kháng chiến của các từng lớp dân chúng yêu nước, nhắm mắt để cho chúng cướp chính quyền để sau đó nhuộm đỏ miền bắc Việt Nam? Và ai đó đã đồng lõa trong âm mưu dựng lên lá bài Hiệp Định Geneve để cho bọn cộng sản Bắc Việt chính thức dâng nửa đất nước cho chế độ cộng sản vô lương? Để cho đến khi biết được đất nước sẽ bị cắt đôi, thì cả mấy triệu dân Bắc bất khuất lũ lượt kéo nhau vào Nam tỵ nạn! Họ đã làm ngơ không thấy công sức xây dựng của Tổng Thống Ngô Đình Diệm. Họ đã thông đồng với kẻ thù truyền kiếp của nhân dân Việt Nam là bọn giặc Bắc phương Trung cộng để đánh đổi cho chiến lược toàn cầu, mặc kệ số phận nhỏ nhoi của một nước nhược tiểu. Chỉ việc họ cho Jane Fonda qua Việt Nam khuấy rối tinh thần viễn chinh quân nhân Mỹ đang tham chiến ở miền Nam này, cùng với tác động thêm cho phong trào chống chiến tranh Việt Nam chẳng qua là nằm trong việc giải độc cho cả thế giới hiểu rõ nếu họ bỏ rơi miền Nam Việt Nam là vì dân họ bất bình, và vì chính quyền miền Nam tham ô, bất lực... chớ không phải do họ có âm mưu bỏ rơi bạn bè! Cùng lúc đó, phía bên Bắc Việt lại được cả bọn đồng minh là Liên Xô, Trung Cộng, Ba Lan, Tiệp Khắc yểm trợ tới tấp các loại vũ khí tối tân đánh phá miền nam Việt Nam! Vì là chiến tranh nội bộ, đánh du kích nên họ không tiện vũ trang Hải Quân, Không Quân (sợ lòi mặt chuột), bằng không thì quân dân miền Nam Việt Nam nếu không có tinh thần hào hùng bất khuất, ý chí kiên cường mà với vũ khí thô sơ từ thời đầu thế chiến thứ hai cùng với viện trợ nhỏ giọt làm sao chống chọi với kẻ thù gần hai mươi năm nay??? Minh đưa mắt nhìn lại Đồng Xoài. Anh không biết đất nước của anh còn có bao nhiêu nửa, những vùng quê hương đèo heo hút gió, vẫn kiên cường phơi mình trong sương gió điêu tàn, vẫn hiên ngang chịu đựng tang thương thử thách với đất trời! Anh còn mang máng nhớ lại lời đối thoại với một cư dân ở đây khi bàn về tin sắp có đình chiến: – Bác nghĩ sao, nếu đất nước được ngừng chiến? – Cậu tin chuyện này có thực à? - Dạ! Cháu nghe cấp trên trong đơn vị thông báo và hội thảo vậy thôi! Bác thật không tin sao? - Cậu biết tôi là dân Bắc kỳ di cư đây mà! Thế cậu có biết tại sao tôi phải bỏ xứ ra đi không? Minh yên lặng không trả lời. Ông Bá nhấp vội ngụm trà xanh, rồi tiếp: - Chúng tôi biết rất rõ thế nào là cộng sản. Trong thời gian tiêu thổ kháng chiến, họ làm sao cướp chính quyền, chúng tôi đã rõ! Chúng hô hào đánh Tây, đuổi Nhật, nhưng sau lưng chúng lại là bọn xâm lược Trung Quốc! Cậu có thấy Hồ Chí Minh làm tất cả mọi việc là do quan thầy Trung Cộng xỏ mủi, giựt giây hay không? Bằng chứng rõ nhất là việc đấu tố vừa qua đó! ối giời... tin cộng sản thì rõ ràng là dại hơn cả ngây thơ nửa đấy! Ngừng một chút, lấy hơi ông lại tiếp, hình như là để trút hết mọi ấm ức trong lòng: – Tụi Cộng sản này tinh ranh và ác vô cùng! Chúng nó là ác quỷ! Ai không theo chúng hay chống lại chúng là sẽ bị thủ tiêu tàn hại chả nương tay! Cậu còn nhớ thời gian cụ Diệm chưa lập ra Ấp Chiến Lược hay không? Mỗi đêm chúng lẻn vào bắt dân không theo chúng ra cắt đầu mổ bụng không kể già trẻ đàn bà phụ nữ mang thai! Chúng không phải là người! Hôm nay chúng chịu ngồi hội nghị là vì chúng đang mưu đồ chuyện bất chính, giống như xưa kia chúng chịu ngồi chung ký kết Hiệp Định "giơ neo" là vì âm mưu cướp nước mà thôi! Hồi Năm Tư (54), dân miền Bắc còn có cơ hội chạy vào Nam, lần này nếu bị mắc lừa lần nữa thì chỉ có việc nhảy xuống biển Đông mà thôi! Đình chiến rồi! Hòa bình sắp đến rồi! Không biết đây là một niềm hy vọng đang le lói ở chân trời xa hay là một điềm tiên tri bất lành của ông Bá! Minh chỉ thấy nỗi ngậm ngùi cay xót dâng lên tự đáy lòng! Mấy hôm nay trong đơn vị mỗi khi có tụ tập lại dù là nhóm dăm ba người hay hơn mươi người thì đề tài Đình chiến: - Hòa bình vẫn là đề tài nóng bỏng! Từ ngày đất nước ngăn chia, con sông Gianh phân đôi bờ Nam-Bắc, chiến cuộc đã triền miên xé nát mảnh đất thân yêu thành từng mãng vụn xót xa, đau buốt. Cầu Hiền Lương lẽ ra một nhịp để nối hai bờ, nhưng nay lại là chứng tích cho anh em nhìn nhau như kẻ thù xa lạ! Có những đứa trẻ vừa mới sinh ra hãy còn đỏ hỏn đã được khăn gói gánh gồng rời bỏ nơi chôn nhao cắt rún theo Mẹ Cha anh em xuôi Nam đi tìm vùng đất hứa. Cũng như có không ít, nhũng đứa trẻ thơ khác, vừa mới chập chững bước vào cổng trường đã tập tễnh học chữ căm thù oái oăm. Để rồi khi chúng lớn lên lại nhìn nhau bằng ánh mắt căm thù nghi ngại. Bom đạn hằng ngày cày nát quê hương, lời kêu ca oán than vang vọng ngút trời! Thuở tay không tầm vong đánh đuổi thực dân đã đành, đó là vì quê hương vì dân tộc, nay sao lại xách súng đạn ngoại bang, vượt lằn ranh vĩ tuyến để giết hại anh em mình? Vậy mà gần suốt hai mươi năm, cuộc chiến tương tàn vẫn còn đang tiếp diễn triền miên. Chung quanh đề tài ngưng chiến hôm nay, mỗi người bàn tán suy ngẫm theo ý kiến riêng của họ!
Trên đường bay, Hải nhận lệnh trung đoàn thay đổi bãi đáp, đồng thời pilot cũng cho hay vì tránh thiệt hại do việt cộng pháo kích, nên trực thăng sẽ không đáp xuống đất. Mặc dù mọi người hiểu rõ chiến thuật trực thăng vận như thế nào rồi, nhưng Hải cũng truyền lệnh nhắc nhở thuộc cấp lần nữa. Bọn Việt cộng hình như bất ngờ thức giấc, nên đã vội vàng nổ mấy loạt pháo tiễn đưa! Trong ánh bình minh của một ngày mới, sương mai mờ mờ giăng mắc trên đầu những cành cây ngọn cỏ, mọi người vẫn thấy các đóm lửa pháo nổ tung vu vơ hối hả. Không biết bao giờ sẽ được tái ngộ, nhưng trong lòng Minh thầm cầu mong cho gia đình chú Tư Thà, chú Bá và tất cả mọi người dân yêu thương vùng Đồng Xoài đất đỏ này sớm đạt được niềm ước mơ đất nước thanh bình yên vui sắp đến. Trên sàn trực thăng, trong tiếng động cơ nổ ầm ầm, Hải nhìn Minh ra dấu ghi vào bản đồ mục tiêu đổ quân, anh đọc to tọa độ. Dò trong bản đồ hành quân tỷ lệ 1/20,000, Minh nhận ra mục tiêu có nhiều chấm đen chiếm khoảng hơ cây số vuông, có tên là... Ấp Phước Quả Có lẽ vì yếu tố bất ngờ khi đổ quân, bọn Việt cộng không kịp được chuẩn bị kỹ lưỡng, nên đã pháo mấy loạt cối 61 ly chào mừng toán Trinh Sát 9 một cách vội vã không trúng đâu vào đâu! Hải ra lệnh trong máy bảo tất cả mọi người không được khai hỏa, tự tìm nơi ẩn núp chờ khi trực thăng bạn bay đi hết rồi sẽ có lệnh mới! Ba thầy trò Minh may mắn chiếm được một gốc cây đại thụ bên con đường đất đỏ. Căn cứ vào hướng bay của trực thăng và tọa độ đổ quân lúc Hải cho Minh, anh móc địa bàn đo hướng chạy của con đường trước mặt, chấm vội điểm đứng. Bỗng nhiên Minh nghe Điền nhắc nhắc nhở: – Ông thày, 81 gọi ông kìa! (81 là danh xưng của Hải). – Ở đâu! – Bên trái, ngang mặt mình đó! Minh nhìn qua hướng Điền chỉ, thì thấy Hải đang ra dấu bảo anh tới đó! Ba thầy trò nhà pháo nhìn trước nhìn sau, rồi cùng nhau lom khom băng qua đường tiến về phía Hải! Hình như đây là lô cốt cũ, nên mấy bao cát vẫn còn nằm ngổn ngang vừa đủ cho ban chỉ huy trừ của đại đội nhóm họp! – Anh có điểm đứng của mình chưa? - Phải đây không, đại bàng? Hải liếc nhanh qua điểm đứng của Minh vừa chấm, anh yên tâm gật đầu bảo: - Đúng rồi! Hải tiếp: – Lần này mình hành quân giải tỏa cho trung đội nghĩa quân đang bị bọn Việt cộng cầm chân ở ấp Phước Quả này đã hơn nửa tháng nay rồi! Trong số quân nhân này còn có nhiều bà con dân sự lắm, cho nên khi bắn pháo yểm trợ, anh cẩn thận nha. Quan trọng là anh cố dập mấy ổ cối của tụi nó thôi, phần còn lại là tụi tôi tự lo. - Dạ! - À quên! Hôm nay chúng mình chỉ hành quân giải tỏa, tránh gây thiệt hại tài sản và nhân mạng của dân.
Những tiếng depart của cối 61 và 82 nghe rất rõ và rất gần, Minh đếm thầm trung bụng đã hơn mười phát rồi, mà vẫn chưa dứt. Lần nữa, lồng trong tiếng pháo địch, Hải lớn tiếng nhắc nhở: - Tiếng depart rất gần, hình như tụi nó lẫn lộn trong khu vực dân cuối xóm... Nhớ là tránh thiệt hại cho dân chúng! Đừng lo cho tụi tôi. Tác chiến trong thành phố không cần pháo nhiều đâu, chỉ tác xạ theo yêu cầu của chúng tôi thôi. Tôi đi điều động mấy đứa con, mình liên lạc bằng máy sau nghe! Nói xong Hải và đám chỉ huy của anh lên đường theo thủ lệnh của Hải. Còn lại chỉ còn ba thầy trò Minh nhìn nhau ngơ ngác! Minh bực bội nghĩ thầm trong bụng: "Mẹ kiếp, đánh giặc gì mà kỳ vậy. Bộ binh đánh theo bộ binh, còn pháo binh thì đứng đây ngơ ngác... chờ lệnh ai đây?" Từ ngơ ngác, đến lúng túng, rồi nỗi lo sợ vu vơ lại hiện ra trước mặt. "Mẹ!..." Lại tiếng rũa thầm trong bụng.. ba thầy trò đứng ló ngớ nơi này, rủi tụi Việt cộng tới từ sau lưng, thì nó hốt ổ mình là cái chắc rồi! Không còn chần chừ được nữa, Minh móc trái lựu đạn M-26 cầm trong tay thủ thế, đoạn xoay qua hai đệ tử dõng dạc ra lệnh: – Theo tau! Đứng đây là chờ chết. Ba thầy trò nhắm hướng toán Hải đã đi qua mà âm thầm đếm bước theo sau! Mấy loạt súng cối của địch làm vang cả núi rừng đất đỏ. Bây giờ anh mới có dịp nhìn chung quanh mình, ngoài những căn nhà cháy dở, mấy cây cột trơ than đứng chơ vơ chỉa lên trời như lời than oán của dân đen trong cơn tàn phá điêu tàn vừa qua... Có nơi chỉ còn cái nền lẫn tro than... là những vườn tược cây trái xanh um nhưng cũng bị bao trùm mùi tang tóc thê lương! Cối địch vẫn dồn dập nổ. Những chiến sĩ Trinh Sát 9 vẫn kiên nhẫn âm thầm tiến sâu vào xóm dân! Không một tiếng súng của phe ta báo hiệu! Hình như có một sự thúc đẩy vô hình nào đó, mặc dù không có chỉ thị hay lệnh lạc, Minh sực nhớ bổn phận thiêng liêng của một gã lính trận, anh ra dấu cho đệ tử dừng bước, một tay vẫn cầm trái lựu đạn, tay còn lại móc ra cái bản đồ hành quân, xong đưa địa bàn nhắm hướng depart và ước lượng tầm xa của pháo địch, anh ghi vội tọa độ rồi ra dấu Điền đưa máy cho anh liên lạc xin phản pháo. Lúc này chỉ có tiếng pháo đôi bên nổ ầm vang như muốn lấn áp đối phương! Minh không đám đưa điểm bắn về gần xóm dân, còn địch thì phóng cối như rải lúa trong sân cho gà ăn. Bỗng dưng từ hướng cuối xóm, từng loạt đạn m16 nổ rền vang hối hả. Các loại vũ khí chiến đấu của anh em trinh sát đồng thanh thét vang nghe lạnh cả người! Văng vẳng nghe tiếng người la hét. Cối pháo đôi bên liên tục nổ vang! Hình như sự sợ hãi đã biến mất lúc nào không hay, Minh nghĩ rất nhanh rằng lúc này chắc là Hải và bạn đồng đội sẽ cần anh. Đứa con dâu ngoan là dâu lúc nào cũng phải sẵn sàng làm tròn bổn phận của mình, không chờ phải bảo dạy hay sai khiến. Hình như có một trái cối lạc loài nổ vang sau lưng... Minh nghe tiếng Lộc la lớn: - Ối! Em bị rồi ông thầy! Lúc ấy, anh cũng định dừng lại, nhưng không biết sức mạnh vô hình nào đó, vẫn đẩy anh ra phía trước, và không cưỡng lại được, anh đã quỵ xuống mặt đất bụi đỏ Phước Bình! Anh cảm giác thật rõ có cái gì đó xé da thịt đùi anh mà xuyên qua thật ngọt, không một cảm giác nào đau đớn lắm, dù anh không đủ sức đứng vững. - Mày sao rồi Lộc? Có đi được không? - Bị tay thôi, còn chưn thì không sao! - Vậy thì cố gắng theo tụi tau nghe, chờ cứu thương. Bỗng Điền báo cho Minh một tin động trời: - Ông thầy, máy mình bể rồi... không liên lạc được nữa! Trời ạ! Máy liên lạc là linh hồn của đề lô. Không có máy thì chỉ có nước ngồi chờ chết mà thôi! Minh không biết mình có bị gì hay không nhưng bước chân của anh lúc này bỗng nghe nặng! Nặng lắm! Anh bảo Điền: - Đừng bỏ máy, ráng đi sát theo tau! Lộc... bỏ balô xuống, kè vai tau mà đi nghe! Ráng lên em! Hai thầy trò khấp khiển dìu nhau cố bước. Mình nhìn cánh tay phải của Lộc máu tuôn ướt đẫm, mà nghe lòng bối rối xót xa... May mắn quá, có căn nhà vách ván trước mặt, ba thầy trò cố dìu nhau tiến về đó. Để Lộc ngồi tựa vào vách xong, Minh cũng vội quỵ xuống kế bên. Điền hoảng hốt la thất thanh: - Ông thầy, ông cũng bị thương rồi! - Đâu hả? - Ở đùi ông kìa! Bắp vế phải đó! Minh nhìn xuống đùi phải mình, thấy máu đỏ đang tuôn nghe mà... nóng ruột! Nhưng hình như vết thương của Lộc nặng hơn, anh rút mảnh khăn đỏ đang cột quanh cổ làm dấu hiệu nhận bạn của Trinh Sát 9 cột chặt bên trên vết thương để cầm máu cho Lộc! Minh bảo Điền: - Chú canh chừng có bo bo nào đi qua, nhờ họ báo 81 là minh có người bị thương và cần máy liên lạc! - Ông thầy và Lộc chờ đây nha! Em ra đón họ! May mắn thay lúc đó toán của Thuận cũng vừa tới nhập bọn! Hay tin thầy trò tiền sát bị thương, Thuận hối hả theo Điền đến nơi. - Thầy pháo bị nặng không? - Tôi còn đi được, nhưng thằng đệ tử hình như nặng hơn. Nhưng mà tôi cần máy liên lạc pháo binh! Máy tôi bị banh rồi! – Không sao! Anh đừng lo! Nói xong, Thuận xoay qua anh lính truyền tin của mình bảo: - Mày đưa cho thày pháo mượn cái máy nội bộ đi! Nhớ báo đại bàng biết thầy trò tiền sát bị thương nghe! Nhớ kêu trợ y săn sóc cho ổng! Minh nhận máy xong, set tần số liên lạc pháo binh, tiếp tục xin pháo yểm! Thuận tiếp tục tiến ra phía trước, còn lại ba thầy trò, Lộc chắc lúc này đau lắm, gượng cười như mếu: – Ông thầy, sau này khi được lành vết thương, nhớ xin cho tôi trở về với ông nghe! Nghe người thuộc hạ nói câu này, Minh không cầm được nước mắt! Bóp mạnh bàn tay trái của Lộc, anh cố dằn thật sâu cơn xúc động, một lúc lâu, anh mới cất ra giọng run run: – Cứ lo dưỡng thương trước! Khi nào được xuất viện thì liên lạc với tôi sau! – Em biết vết thương của em không đến nỗi tệ lắm đâu! Vài tháng là lành lại thôi, còn vết thương của ông thày chắc cũng vậy, còn bước được để dìu em là nhẹ lắm đó. Đoạn xoay qua Điền, Lộc dặn dò: – Anh Điền, trong cái ba lô của tôi bỏ lại lúc nãy, còn một mớ cà phê và thuốc hút của ông thầy đó! Lát nửa nhớ quay lại tìm nó đi nghe, bỏ là uổng lắm đó! http://motgocpho.com/forums/showthread.php/2545-Nh%E1%BB%AFng-Chi%E1%BA%BFc-Th%E1%BA%BB-B%C3%A0i-B%E1%BB%8B-L%C3%A3ng-Qu%C3%AAn/page4 |
https://lh3.googleusercontent.com/j6371eb04gbGVzwn9mMLbQEUdq_qUjs0aPm-zyofP-k-St_WSf5nRNY-DwAJne39u12YgPuWLqRzl68qE5suNq4F_qgsHmo0CbrF0LQ=w450-h318-rw-no 11
|
22
|
33
|
2
|
3
|
444444444444444444444444444444444444444444444444444
|
1
https://lh3.googleusercontent.com/VuZJ4IFJinUaXidPG76yJezYUz-mpzzC0F_bhfU8-9ly8EefYrG5AJ2L8mH0fkr6GewC6DwLCfxJQQ63XH7fMwOhI-oMmiIO85cVtSs=w750-h600-rw-no
2
3
https://lh3.googleusercontent.com/kLoMF00kOOLSiy3fko1qpofhfYdeZSg8JmQXXuoSesLlMVmK4xkg4r5AcWcm4B8pWFcIa_8KqDotftdMTkfaTKTLCWhn9fmIYvlzvnA=w386-h309-rw-no
4
https://lh3.googleusercontent.com/YdbMRFV1bi9XGkxeEENcRta3uBYPXOLVOsmeYjdXAaOQA0NzJMGxeI4uDuzs9D59utL2yEPe4tkdoJdWxS-dSCQVTKvXM5k2UyLRQLk=w1024-h718-rw-no
5
https://lh3.googleusercontent.com/Pk8UKVdQPVRBHnfKfcLFwJxRfZX_A7Uqv5y8ZPFDjRrYqYSo1JQkP8MuBMybNyI_3ZoMqLl9ST8tQQ8dJ8zGjVo_2_PDFLGjOL8kKQQ=w711-h900-rw-no
6
https://lh3.googleusercontent.com/9CMRv4TeHm6KriWuaXhlCVps0Jx2jKxIoMXLW7znQdDW1KGIJO9uqrSOSC1jGWUqHth6d_4ogG4st-NdERUjN058nrPB9pbWRAgV4LI=w437-h416-rw-no
7
https://lh3.googleusercontent.com/lJ_mqLzxOo19Tg2lqdXsPh9DHHxfxtVSf2M5IdxvLrk6lnzbVU_sZCfKINUHd7esU578wuul7kCU7wDu9SfuIHI_nySunTpx-3nWtms=w900-h441-rw-no
8
https://lh3.googleusercontent.com/ESyv8cCx7S0V21F8GI_SZgetDFz-qN5-SjdL319Tb1rtxCF_vSqTKi6olfIhlJJBa59m8DTLStKk1kN_gKPJHytBVha5qpbyho1Kjn8=w411-h500-rw-no
9
https://lh3.googleusercontent.com/tF4VolGCLl-OhPyrtMrLHEXLPB7b8u2E9Zq9uC1ASQ1-ZHcBS18-nlJa1v64IhviA7s1-MTgngWL415o4rcikAlV_eOIndh7YbtolKs=w305-h296-rw-no
10
https://lh3.googleusercontent.com/xnVktpFMvmaKNx5d8L-bPeIfpYyj5BGxaMEDN3nOusE16BeTfAlluv06xwC9uEyhD-An2rVTpHa8mPmpK3XHB5SR5sh1PW8H6nllwm4=w208-h279-rw-no
https://lh3.googleusercontent.com/xnVktpFMvmaKNx5d8L-bPeIfpYyj5BGxaMEDN3nOusE16BeTfAlluv06xwC9uEyhD-An2rVTpHa8mPmpK3XHB5SR5sh1PW8H6nllwm4=w208-h279-rw-no
11
1
|
2
|
3
|
4
|
5
|
6
|
No comments:
Post a Comment