Monday, April 19, 2021

 





Kế Hoạch Chiếm Nhà Dân




image Kế hoạch chiếm nhà dân đã được kẻ chiến thắng hoạch định một cách tinh vi khoa học, đánh tư sản hai lần để chiếm nhà của "bọn tư sản bóc lột" cho cán bộ ở, ép buộc mọi tầng lớp người dân đi kinh tế mới để dãn dân ra khỏi thành thị ngõ hầu có chỗ đưa dân từ miền Bắc vào.

image Những người đi vượt biên dù đi thoát hay không thoát đều bị lấy nhà, những nhà lớn, nhà mặt đường của dân cải tạo liên hệ chế độ cũ hầu hết bị tịch thu, họ lấy tất cả nhà cửa tài sản của những người đi chính thức, cho tới nay năm 2008 một người bạn mới ở Sài Gòn sang Hoa Kỳ đoàn tụ cho biết chính quyền không cho phép anh bán nhà mà phải để lại cho nhà nước, sau chạy chọt mãi với cán bộ địa phương mới bán được nhưng phải chia tam chia tứ anh chỉ được hưởng 1/5 trị giá căn nhà… image Thế rồi dần dần kẻ chiến thắng, tầng lớp thống trị vơ vét bóc lột người dân, tích lũy tiền bạc mua nhà cửa, bất động sản của những người cũ nay đã khánh tận phải bán của cải đi để lấy cơm ăn áo mặc, thành phần này thuộc loại “Tư bản mại sản”.

Người ta chê kẻ chiến thắng quá tham lam, họ đã được cả một đất nước to lớn mà vẫn chưa vừa lòng tham vô đáy còn đi chiếm từng căn nhà một.

image Điều tồi tệ hơn nữa là có những con người Việt Nam bây giờ vẫn nhân danh chuyên chính vô sản coi cái chuyện bọn ăn cướp đó ngày nay trở thành tư bản đỏ là chuyện bình thường.

https://vn.answers.yahoo.com/question/index?qid=20121108181554AAA18Nn




 

 






Nhận Lầm Đồng Hương

Với giọng bắc trầm pha âm điệu của người miền Nam, ấy vậy mà tôi thường hay bị lầm tưởng là người miền Bắc chính tông vượt thoát ra hải ngoại như ai mới chết. Không phải một lần mà là nhiều lần lầm lẫn như thế, đến nỗi phải bực mình! Thà rằng nhận lầm bởi vài em bắc kỳ có làn da ướt át, mượt mà và quyến rũ như ca sĩ Hồ Lệ Thu thì hay biết mấy? Đây lại gặp toàn đàn ông hay mấy bà bắc kỳ sồn sồn không sắc ngộ nhận, nên đâm ra phát chán.

Tình trạng nầy thường hay xảy ra khi tiếp xúc bên ngoài xã hội, ở những nơi có dịch vụ Á Đông. Mới đây, tại một cửa tiệm cắt tóc do người Việt Nam làm chủ khi tôi vừa ngồi vào chiếc ghế để anh thợ lủi vài đường tông đơ trên đầu. Bỗng nghe một giọng bắc đặc sệt của chị làm công đứng ở quầy tính tiền lên tiếng:

– Ngoài bắc anh ở đâu?

"Không hiểu chị nầy hỏi bâng quơ anh thợ cắt tóc hay có ý muốn hỏi mình dzậy cà?”, tôi tự nhủ. Nhưng ô hay… họ làm chung với nhau kia mà! Ai lại đi hỏi người đồng nghiệp đang lúc cắt tóc cho khách bao giờ? Chần chừ một lát không thấy anh thợ trả lời, tôi bèn nói:

– Chị muốn hỏi tôi đấy à?

Chị ta liền bước đến đằng trước chiếc ghế, tôi đang ngồi cắt tóc:

– Thì… tôi hỏi anh đấy!

Thôi rồi... ả nầy lại nhầm tưởng tôi thuộc cánh bắc kỳ phe ta, rõ khổ!
“…Trước khi bước dzô tiệm cắt tóc, tôi đoán biết thế nào chị cũng hỏi tôi câu nầy”.
Lần trước đến đây nghe tôi trò chuyện với anh chủ tiệm, chị tưởng tôi là người đồng hương ngoài bắc. Nhưng để trả lời thắc mắc của chị, tôi nói:

– Tôi chưa từng bước qua bên kia cầu Hiền Lương, mạn bắc của dòng sông Bến Hải.

Nhìn nét mặt của chị hơi cau lại vì câu trả lời thẳng thắn. Chị ta bán tín bán nghi:

– Anh nói là chưa từng vượt dòng sông Bến Hải, từ bắc vô nam?

– Đúng vậy!

Chẳng giấu gì chị, tôi sinh ra và lớn lên ở miền Nam dưới chính thể Việt Nam Cộng Hòa. Bậc thân sinh ra tôi là người bắc di cư '54, nên tôi mang trong người huyết thống đó và nói rặt giọng người miền Bắc mà thôi. Ngoài ra tôi có thể nói được giọng người miền Nam, Huế và vài miền địa phương trong nam nữa.

Chị ta tiu nghỉu vì vỡ lẽ. Rồi đổi tông qua chuyện miền Bắc nghèo hơn miền Nam. Dân miền Bắc di chuyển toàn bằng xe đạp và ở những căn nhà lụp xụp. Chẳng có nhà lầu tiện nghi và xe hơi như trong miền Nam, thời kỳ chiến tranh. Không biết sao chị ta biết được điều đó nếu chưa một lần vào nam? Rồi chị tự giới thiệu tên là Phấn và cho biết sinh năm 1960. Đi vượt biên cùng với thân nhân tới Hồng Kông năm 1979. Chị ta nói luyên thuyên về cuộc xung đột giữa các cựu quân nhân Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa và bộ đội bỏ ngũ miền Bắc ở trại tị nạn Hồng Kông trong thập niên 1980. Vấn đề nầy căng thẳng thường hay ẩu đả lẫn nhau hàng ngày. Tôi phân tích:

– Tôi có nghe qua chuyện nầy.

Việt Nam Cộng Hòa bị xâm chiếm nên người miền Nam phải bỏ nước ra đi. Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa reo mừng chiến thắng nhưng người dân miền Bắc cũng bỏ thiên đường cộng sản ra đi? Trong thời kỳ chiến tranh, không thấy một mống bắc kỳ vượt biên ra hải ngoại gì cả, sao giờ lại ra đi ăn ké?

 photo CxVQNN9UsAAT9UN_zps89ulrw3q.jpg Người Mỹ có trách nhiệm với Việt Nam Cộng Hòa nên họ nhận tá lả nhiều người Việt Nam đi theo diện tị nạn “rì phiêu gi”* (refugee) nhân đạo. Chứ bình thường nếu như nhân viên di trú sứ quán Mỹ muốn thanh lọc kỹ càng thì nhiều người dân miền Bắc xã hội chủ nghĩa sẽ bị rớt đài tức khắc khi được gọi lên phỏng vấn.

Tôi nói thế vì uất ức cho thân phận miền Nam mất nước nhục nhã. Chúng tôi được xếp vào công dân hạng hai trong nước. Cha anh tôi lưu đầy kiếp tù cải tạo. Thí sinh dính dáng tới chế độ cũ bị bác bỏ hồ sơ thi tuyển vào các trường đại học... v. v. Tôi cũng không cho rằng nền Đệ Nhị Cộng Hòa là hoàn hảo, rồi bưng bít. Chính tôi cũng từng là nạn nhân bị đấm đá túi bụi bởi vài viên cảnh sát dã chiến Sài Gòn to con và có võ đai đen Thái-Cực-Đạo khi đạp xe tan học về. Họ chặn hết ngõ đường ra vô, mà nhà lại ở trong khu biểu tình thuộc giáo xứ Tân Sa Châu (Sài Gòn) do linh mục Trần Hữu Thanh cầm đầu, chống chính quyền Nguyễn Văn Thiệu tham nhũng vào đầu năm 1975. Vết nhơ nầy tôi sẽ viết trong tương lai.

Vài phút sau anh thợ cắt xong. Anh chủ tiệm nói tôi trả tiền cho chị ta, ở quầy tính tiền. Biết rằng có lẽ đây là lần cuối tiếp xúc với chị Phấn còn nặng tình cảm với chế độ cộng sản Việt Nam, nên tôi cho biết:

– Mới đây tôi có đọc một bài viết của một cựu sĩ quan cấp tá Việt Nam Cộng Hòa,
“Thư gởi người Lính Quân Đội Nhân Dân Việt Nam”. Ông viết rằng đài Truyền Hình Việt Nam phát sóng ngày 14/10/2011, có hình lá cờ Trung Cộng sáu sao. Sau đó lãnh đạo cộng sản Việt Nam phi tang đoạn video nầy vào lúc 7 giờ tối cùng ngày. Tôi có kiểm chứng qua youtube và nhiều bài viết liên quan tới vụ Việt Nam dùng cờ Trung Cộng 6 sao, mỗi lần có việc nghinh đón hay giao lưu với Trung Cộng. Nghe trình bày như thế, chị ta rùng mình đôi chút. Tôi bày tỏ quan điểm:

– Ước mơ thuở nhỏ của tôi muốn trở thành một sĩ quan Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. Tôi trân trọng lá cờ Vàng Ba Sọc Đỏ của chính thể miền Nam đã nuôi dưỡng tôi nên người. Tôi biết nhiều người miền Bắc ở hải ngoại gọi lá cờ nầy là ba que. Nghe nói như thế, khóe miệng của chị ta mĩm cười một cách kỳ lạ như tâm đắc. Tôi bồi ngay:

– Còn người Việt tự do gọi cờ Đỏ Sao Vàng là cờ máu. Nó và đảng cướp nhuộm đỏ đất nước Việt Nam và đì dân tộc ta làm thân lưu đầy trên chính quê hương mình cho Tàu phù.

Một lần khác, tôi gặp một anh bắc kỳ tên là Hạnh vừa bước ra từ văn phòng bác sĩ nắn xương. Anh nói trông tôi quen lắm, hình như đã gặp đâu ngoài bắc thì phải. Tôi trả lời:

– Tôi sinh ở trong nam! Có đặt chân lên đất bắc bao giờ đâu!

Anh ta ngờ ngợ chốc lát có lẽ vì lỡ lời rồi xoay qua đề tài chính trị giả sử như chiến tranh Việt Nam còn tiếp diễn. Anh và tôi sẽ đối nghịch ở hai bờ chiến tuyến. Tôi nhấn mạnh:

– Tôi không nhận tù binh trên chiến trường và chấp nhận số phận như vậy!

Thấy ngôn từ của tôi hơi cứng anh bày tỏ dịu dàng:

- Một viên đạn bắn đi từ bộ đội miền Bắc, thì người mẹ miền Nam đội tang. Một viên đạn bắn đi từ người lính miền Nam thì người mẹ miền Bắc đau khổ!

Cũng vì gia đình của anh ở lại miền Bắc sau năm 1954, nên phải sống dưới chế độ cộng sản. Có ưa gì lão Hồ đâu! Còn gia đình tôi may mắn di cư vào Nam năm 1954, nên tôi ý thức được tư tưởng tự do dân chủ sớm. Miền Nam mất, không thể đổ lỗi cho người dân miền Bắc được. Ai đã giết Tổng Thống Ngô Đình Diệm? Chính tướng tá thuộc chính quyền Sài Gòn. Lỗi lầm lịch sử của họ đã vô tình tạo điều kiện thuận lợi cho phía Cộng Sản Bắc Việt. Hơn 175,000 người miền Nam tập kết ra Bắc là gì? Ban lãnh đạo Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam Việt Nam đều là người miền Nam cả. Phát động phong trào vùng lên cũng từ các vùng trong nam? Các bà mẹ và chị nuôi mông muội trong miền Nam đã giúp đỡ che chở cán bộ miền Bắc lẫn trốn thì sao? Anh tiếp theo:

– Nếu người Mỹ hỏi con tôi và con anh, thì chúng đều nói là người Việt Nam cả. Đâu có phân biệt ai là người miền Bắc hay ai người miền Nam đâu!
Nhận định của anh Hạnh có phần đúng. Riêng câu chót, tôi không hài lòng:

 photo c_zpsouavstsv.png Anh đề nghị cờ đỏ và cờ vàng cần được thay thế bằng quốc kỳ mới nếu một mai chế độ cộng sản sụp đổ. Tôi nói bỏ cờ đỏ là đúng còn cờ vàng bỏ đi sao được. Cờ Vàng là biểu tượng cho Việt Nam Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền. Tài liệu cho biết cờ Vàng được thiết lập từ thời Hai Bà Trưng vào năm 40 Tây Lịch. Được cải tiến và thăng trầm qua bao triều đại để hình thành màu sắc với Ba Sọc Đỏ như hiện nay. Cờ Vàng là hồn thiêng của dân tộc Việt và được coi là cờ chính thống. Cờ Đỏ ra đời khi Việt Minh cướp chính quyền từ quân phiệt Nhật và xuất hiện lần đầu trong buổi lễ tuyên ngôn độc lập ở quảng trường Ba Đình vào ngày 2 tháng 9 năm 1945. Hồ Chí Minh công nhận cờ Đỏ là quốc kỳ của nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa theo sắc lệnh ngày 5 tháng 9 năm 1945. Nhưng thay đổi quốc kỳ là quyết định trọng hệ của ban lãnh đạo chính phủ tự do trong tương lai, xin miễn bàn tới.

Qua tâm tình đối thoại nhã nhặn với anh Hạnh, tôi nghĩ anh ta bỏ chế độ cộng sản ra đi tìm tự do vì trước đó anh có tâm sự. Tầu vượt biên của gia đình anh và họ hàng chứa nhiều chất nổ. Nếu như công an đường thủy chặn bắt, thì họ sẽ ăn thua đủ cho biết.

 photo littlesai01_zps49qmryji.png Chuyện hiểu lầm là người bắc chính tông, tôi không bận tâm làm gì. Tôi chỉ muốn nói lên trách nhiệm bảo vệ danh dự Việt Nam Cộng Hòa và cờ Vàng khi đối nghịch với kẻ ác ý bôi bác chính thể quốc gia. Tôi không có tư tưởng kỳ thị Nam-Bắc. Chỉ kỳ thị chế độ cộng sản và bọn lãnh đạo bán nước hại dân, làm cha thiên hạ mà thôi. Tôi biết nhiều gia đình người miền Bắc thường hay liên lạc với cán gộc cộng sản sang Mỹ công du ở thành phố tôi cư ngụ. Riêng ở Cali, Houston và Washington DC có lẽ còn nhiều nữa? Số người tị nạn giả nầy nhờ qua Mỹ nay làm ăn thành công, nhà cao cửa rộng, xe hơi láng và tiền bạc rủng rỉnh. Con cái họ học hành đỗ đạt giờ trở thành Dược Sĩ, Bác Sĩ và kỹ thuật viên tên tuổi. Nếu như còn ở lại Việt Nam với chế độ phi nhân, thử hỏi có được như vậy hay không? Có liên hệ với cộng sản Việt Nam cũng bị chúng gán vào thành phần ham bơ sữa chạy theo đế quốc như người quốc gia bỏ nước ra đi mà thôi!

Nước Mỹ không phải là miền Nam Việt Nam để cộng sản nằm vùng thao túng. Nhất cử âm mưu chính trị bất chính và hành động phá hoại trị an Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ (homeland security), đều bị FBI bắt ngay. Kẻ tình nghi bị mang ra tòa lãnh án tù nhiều năm như một số phần tử cực đoan người Ả Rập sau bảng cố September 11, 2001. Trong tù bọn nầy sẽ phải vật lộn với tù nhân Mỹ đen và Xì to con, ăn no ngủ kỹ nhưng thiếu tình dục! Hãy cân nhắc hành động của mình và mau quay về với đại đoàn dân tộc để cùng nhau xây dựng cơ đồ Việt Nam Tự Do!  photo

Darren Thăng.

 

Nguồn


 

 photo haCstv2017nh_109_zpsmzinykdx.jpg
sổ mua lương thực



Ít ai nhận ra rằng Việt cộng đã dùng chính sách đổi tiền để gián tiếp cướp nhà, cướp đất.

Đổi tiền $500 an $1, để rồi với một số tiền cũng chỉ đủ ăn trong một tháng, (bột mì, bobo v. v…) và sau đó thì ngoài đường phố bắt đầu xuất hiện những nhóm mua bán (chợ trời) tại Lăng Ông Bà Chiểu, và tất cả mọi người ai cũng đem đồ nhà đi bán, cái gì cũng bán được, miễn sao có tiền để sống qua ngày.

Nhiều gia đình đã bán từ từ cho đến lúc trong nhà không còn gì để bán, chỉ còn lại cái NÓC NHÀ, và cuối cùng thì nhiều gia đình cũng phải đành bán luôn căn nhà cho một cán bộ Việt cộng.

Lúc đó ít ai nhận ra rằng Việt cộng đã dùng chính sách đổi tiền để gián tiếp ăn cướp nhà, cướp đất của người dân, vì lúc đó ai cũng nghèo như ai, làm gì có nhiều tiền mà mua nhà, mua đất ngoài cán bộ Việt cộng, và đó cũng là thành quả của chính sách đổi tiền. Trong khi đó ngoài chợ trời, lúc đó chúng ta thấy mỗi ngày vài chục chiếc xe chất đầy hàng chợ trời chạy từ Nam ra Bắc.

Dân miền Nam thành nghèo mạt trong khi đó những thằng Việt Cộng bắc kỳ từ Bắc vào Nam là giàu sụ.


 




Đổi Tiền


Thân chào tất cả anh chị em và 85 triệu người dân Việt Nam.

Tôi xin chia sẻ với mọi người về một kinh nghiệm thật là chua chát của gia đình tôi và cả cái đất nước mà tôi hiện đang sống để mọi người hiểu rõ được hiện tình của Việt Nam rồi sẽ đi về đâu? Vì đây là cái bài học (đặc biệt) mà thằng cộng sản nào cũng xài đến khi bị đến đường cùng (hết thuốc chữa).

Tôi sống tại một nước cộng sản đông Âu, năm 1990 tình hình kinh tế của nước nầy cũng thê thảm như VN ngày nay, lạm pháp tăng hàng giờ, đồng tiền bị mất giá, cộng sản nước nầy không làm được gì ngoài chuyện in tiền bù lỗ, và rồi cuối cùng thì trái bom kinh tế bị nổ tung, cộng sản không còn cách nào khác ngoài việc phát lệnh đổi tiền 1000 đổi lấy 1, và mỗi người chỉ được đổi 200 không được hơn. Như vậy là gia đình tôi và cả cái (đàn cừu dân tộc) của nước nầy bị mất trắng tay số tiền mà cả đời họ đi làm để dành dụm cho gia đình và con cháu họ, vậy là biết bao nhiêu gia đình cừu sống dở, chết dở vì trắng tay.

Còn gia đình của những thằng cộng sản chóp bu và đảng viên trong hội cướp của tụi nó thì sao?

Xin thưa là tụi nó vẫn sống sung sướng và còn ăn chơi trác táng hơn trước khi đổi tiền, vì gia đình cừu thì chỉ có đổi được mỗi người 200, còn Việt cộng thì có vây cánh trong ngân hàng thì đổi bao nhiêu mà không được (vì tiền mới thì cũng là của tụi nó in ra mà thôi).

Sau khi đổi tiền xong thì hậu quả của tệ nạn ăn chơi trác táng của cs và con cháu tụi nó còn ghê gớm hơn, vì người dân không còn tiền như trước, và đàn bà con gái họ sẵn sàng bán thân với bất cứ mọi giá, miễn sao có tiền để mua lương thực để sống. Và điều nầy không phải chỉ xảy ra ở 100% (cừu nhân dân) mà nó cũng xảy ra ở những gia đình (cừu cs thấp cổ bé miệng) nữa.

Việt Nam đang đi vào con đường ăn quỵt của chủ nghĩa (Cắc Mác) mọi người VN hãy tìm hiểu thêm và tự tìm cho gia đình mình (đề phòng chống ăn quỵt của cộng sản) và cũng xin nhắc lại là cái sự chua chát không chỉ dành cho những (con cừu nhân dân mà thôi, mà tính luôn cả những con cừu cộng sản tép riêu). Chúc 85 triệu con cừu Việt Nam may mắn.

benzi60

Ngày 1 Tháng 4 / 2013


http://wwww.thegioinguoiviet.net/showthread.php?t=7672&page=1115



 

Phiếu cung cấp thịt

 




Kinh Nghiệm Đổi Tiền

Tôi xin kể thêm về chuyện hậu quả của việc sau khi đổi tiền (ít ra thì tôi đã chứng kiến qua hai lần) để cho ai chưa hiểu, hoặc đã quên thì sẽ thấy được phần nào sự khủng hoảng của xã hội sau khi đổi tiền xong.

Lần thứ nhất là sau 1975 (tôi sinh ra tại quận Bình Hòa, tỉnh Gia Định, Sài Gòn) gia đình tôi có bốn người, chúng tôi có một căn nhà không lớn lắm ngoài mặt tiền, đổi tiền xong, thì ba tôi bị đi học tập cải tạo chỉ còn lại má tôi và hai anh em tôi (tôi là lớn) và một số tiền chỉ đủ ăn trong một tháng, (bột mì, bobo… v. v...) và sau đó thì ngoài đường phố bắt đầu xuất hiện những nhóm mua bán (chợ trời) tại Lăng Ông Bà Chiểu, và tất cả mọi người ai cũng đem đồ nhà đi bán, cái gì cũng bán được, miễn sao có tiền để sống qua ngày, và gia đình tôi đã bán từ từ cho đến lúc trong nhà không còn gì để bán chỉ còn lại cái NÓC NHÀ, và cuối cùng thì má tôi cũng phải đành bán luôn căn nhà cho môt cán bộ Việt cộng, và đi kinh tế mới tại xuyên mộc tỉnh Bà Rịa.

(Hồi đó tôi còn nhỏ nên không thể nghĩ ra, là Việt cộng đã dùng chính sách đổi tiền để gián tiếp ăn cướp nhà, cướp đất của người dân, vì lúc đó ai cũng nghèo như ai, làm gì có nhiều tiền mà mua nhà, mua đất ngoài cán bộ Việt cộng, và đó cũng là thành quả của sự đổi tiền và chợ trời, mà lúc đó chúng ta thấy mỗi ngày vài chục chiếc xe chất đầy hàng chợ trời chạy từ Nam ra Bắc).

Và lần thứ hai là tại Đông Âu, tôi là thợ bảo trì máy và sửa chữa điện tử cho một doanh nghiệp tư nhân, ở nước ngoài thì người ta có suy nghĩ xa hơn là ở Việt Nam, vì cuộc sống cũng thoải mái hơn, chỉ cần đi làm công nhân bình thường củng đủ sống và có dư chút đỉnh, cho nên mọi người có một thói quen tập quán chung là tạo cho những đứa con, cháu mình một sổ tiết kiệm trong ngân hàng, để khi con, cháu trưởng thành đúng 18 tuổi thì được phép xử dụng số tiền đó, hòng giúp đỡ được phần nào về tài chánh khi con, cháu của họ chập chửng bước vào đời, và người già thì có sổ tiết kiệm để làm mai táng khi họ chết, và nhiều loại sổ tiết kiệm khác v. v… (tất cả đều bị tan biến theo mây khói,sau khi đổi tiền.)

Và cộng sản ở đây đã đổi tiền, mỗi người chỉ đổi được một khoản tiền nhất định, còn ai có nhiều tiền hơn qui định thì cộng sản sẻ cấp cho một cái giấy gọi là (phần hùn vốn chứng nhận, chứ cộng sản không ăn quỵt của ai bao giờ) và gia đình tôi cũng có vài cái giấy chứng nhận mà (đòi không ai trả, bán không ai mua, và cho không ai lấy) còn bản thân tôi thì sao? Xin thưa là bị thất nghiệp sau hai tháng đổi tiền xong, vì xưởng làm việc của tôi đã phải đóng cửa vì không có tiền trả lương cho công nhân, và cái phần khốn khổ của gia đình tôi về sau còn nhiều chuyện thê thảm lắm nhưng tôi xin không nói ra, làm mất thời gian của các bạn.

Mọi người đã hình dung ra hậu quả của việc ĐỔI TIỀN chưa? Ai là người có lợi, và ai sẽ là những con thiêu thân sau nầy? Và sau khi đổi tiền thì mọi chuyện sẽ lặp lại giống như năm 1975 vậy thôi, chợ trời sẽ mọc lên như nấm, và tiếp đó là hàng loạt chuyến xe hàng vừa quý, vừa rẻ, sẽ khởi hành nhưng lần này thì trạm cuối cùng không phải là Hà Nội nữa, mà là Bắc Kinh Trung Quốc. Người dân oan nông dân Việt Nam, bây giờ còn biểu tình không bán đất giá rẻ cho Việt cộng, vì họ còn vài đồng trong túi để sống cho nên họ còn cố gắng chống cự biểu tình, chứ một khi mà đổi tiền xong thì nhiều người sẽ tự nguyện dâng đất đai cho Việt cộng và lúc đó Việt cộng trả giá bao nhiêu thì họ cũng phải bán vì không còn tiền mua gạo để sống qua ngày nữa (mặc dù họ cầm trong tay một đống giấy chứng nhận, cho không lấy, bán không ai mua).

Đây chỉ là một vài khía cạnh nhỏ về chuyện trong gia đình của mỗi người chúng ta, về người dân oan, còn về phía người công nhân và những người chủ doanh nghiệp thì sao? Chủ doanh nghiệp thì nhiều người sẽ phải đóng cửa và sẽ sa thải công nhân vì không có tiền trả lương, về phía chủ doanh nghiệp thì sao?

Bao nhiêu tiền đầu tư vào phương tiện máy móc với giá cả cao khi họ mua, và bây giờ khi họ bị đóng cửa thì họ dành phải bán tháo, bán chạy với giá rẻ mạt, thậm chí bán với giá sắt vụn, chứ để làm gì? Và lúc đó là thời cơ cho bọn cộng sản đỏ ăn cướp công khai và làm giàu trên mồ hôi và nước mắt của mọi người dân, cộng sản đỏ mafia sẽ bỏ ít tiền ra để mua lại những cái máy móc đó của nhửng tư nhân bị phá sản vì đổi tiền, với giá rẻ mạt, và sau đó có thể những cái máy đó sau khi sơn phết lại thì sẽ được chở sang bán tại một tỉnh hoặc một nước nào đó mà nền kinh tế còn lạc hậu cũng như Việt Nam, chẳng hạn như Lào, Campuchia, Châu phi v. v…

Đó là quy luật của mafia cộng sản đỏ là (Cá lớn ăn cá bé) mà đã là cá thì người ta chỉ nói cá lớn ăn cá nhỏ thôi, chứ không có ai nói cá già ăn cá trẻ cả cho nên sẽ không có sự phân biệt là cá nhỏ cộng sản hay không cộng sản, tất cả đều là cá nhỏ như nhau; cho nên sau khi đổi tiền xong thì 100% sẽ có những con cá nhỏ là đảng viên, đoàn viên Việt cộng (những người mà suốt đời đóng tiền đảng phí, đoàn phí, đội phí... mà không biết mình đóng để làm gì) sẽ bị những con cá lớn mafia đỏ Việt cộng nuốt, chung với số phận của những người dân oan, công nhân lao động, và các tầng lớp bần cố nông Việt Nam.


benzi60

http://wwww.thegioinguoiviet.net/showthread.php?t=7672&page=1154



 

No comments:

Post a Comment