Sunday, May 21, 2017

 







Viên đạn ai thù oán,

Bắn nát pho tượng này.

Để giờ lật trang sử,

Run mười đầu ngón tay,

Run mười đầu ngón tay...










































Tiếc Thương

Nhạc: Anh Bằng
Thơ: Cao Tần


Không nhận ra người nữa,
Đầu người vỡ tan rồi.
Toàn thân đầy vết đạn,
Ôi tượng hình tả tơi!

Súng trận không còn đó,
Nón sắt vương nơi nào?
Bệ ngồi trơ sương gió...
Người ơi người về đâu?

Tôi vịn vào pho tượng,
Tượng trách non sông mình,
Rằng sao tàn lửa khói,
Hận thù vẫn sục sôi?






Linh hồn tôi rơi lệ,
Chạnh nhớ xưa nơi này,
Bao người vì quê hương,
Chết trong mộ tiếc thương.

Viên đạn ai thù oán,
Bắn nát pho tượng này.
Để giờ lật trang sử,
Run mười đầu ngón tay,
Run mười đầu ngón tay.

Viên đạn ai thù oán,
Bắn nát pho tượng này.
Để giờ lật trang sử,
Run mười đầu ngón tay...



 

 

 

 photo Tiic Thng_.jpg

Đi qua chốn cũ anh ngồi,
Còn đâu thấy nữa dáng người năm xưa.
Chiến tranh, dâu bể, nắng mưa,
Bụi thời gian đã phủ mờ rêu xanh,
Chừng trông vẫn tựa bóng anh,
Trong tâm ai đó còn dành "tiếc thương".

Đỗ Hoàng Ý

 





NHỮNG CÂU CHUYỆN VỀ
BỨC TƯỢNG “THƯƠNG TIẾC”


Những câu chuyện này đã được nhiều người chính mắt thấy tại nghe kể lại, chung qui đều là những chuyện “huyền bí” nói về một linh hồn uẩn ức trong cái pho tượng của người lính chiến VNCH. Có nhiều người khi nghe những câu chuyện này sẽ cho là thật, cũng có người dửng dưng cho là truyện giải trí, bịa đặt, hay là mê tín dị đoan, hoang đường. Họ sẽ nói: “Một bức tượng vô tri vô giác thì làm gì có linh hồn, sự uẩn ức nào chứ?”.

Vâng! Ai cũng có thể nói vậy, nhưng tin hay không là quyền của họ, chỉ biết rằng tất cả người kể những câu chuyện này đều thật lòng, nghiêm chỉnh và họ không dám cười lên những linh hồn đã hy sinh cho tổ quốc vì chính họ cũng là những người dấn thân cho quê hương.

Kiệt tác trở thành một thực thể có sinh khí, tượng “Thương Tiếc” đã hóa thành thần linh chăng?

Cũng có thể những câu chuyện này thật sự phát sinh ra từ uẩn ức. Sự uẩn ức của người lính chiến đã bị bức tử một cách vô tình, hay là sự uẩn ức của người dân miền Nam Việt Nam bị mất nước vào tay Việt cộng. Với bất cứ lý do nào đó, tượng anh lính chiến với đề tài “Thương Tiếc”, có nét mặt trầm buồn ưu tư bao la thăm thẳm, mà lại có vẻ ẩn chứa sự bình thản của một thiền sư, đã gây cảm xúc sâu đậm lòng người. Tượng đài sống động, như ẩn như hiện, nhìn vào, thấy những thổn thức tâm can của những con người tiếc nuối, mong chờ... Kiệt tác là ở nơi chúng ta, cũng như kiệt tác tạo nên ở nơi chúng ta qua sự giao cảm của tâm hồn đồng tình với sự thưởng lãm nghệ thuật; lúc đó kiệt tác sẽ trở thành một thực thể có sinh khí. Chính vì vậy mà tượng “Tiếc Thương” đã hóa thành thần linh chăng?

Sau đó, biết bao tin đồn đại về bức tượng hóa thần, nào là:

**** Các xe chở rau từ Đà Lạt về khuya thường gặp một người lính ra chận xe xin mua rau, khi tới bến kiểm lại tiền chỉ thấy toàn là tiền vàng mã.

**** Một việc khác xảy ra ở Biên Hòa.
Số là vào buổi sáng kia một quân nhân đặt mua bánh mì khá nhiều, khi giao hàng cho người quân nhân ra về, người chủ cất tiền vô tủ, bất chợt khi cần tiền lấy hàng, mở tủ ra chỉ thấy toàn là tiền vàng mã, trong khi đó mỗi mộ ở nghĩa trang đều được cúng một khúc bánh mì…

**** Có một cụ già ở chân núi Châu Thới, đêm nọ trời đã khuya, cụ nghe tiếng gọi ở ngoài xin nước uống. Khi đem nước và đèn ra cho người xin nước, thoạt đầu cụ tưởng như những lần quân đội hành quân vào xin nước uống là thường. Nhưng khi người lính uống xong, ngẩng mặt lên cám ơn ra đi thì cụ chợt sửng sốt, tự nghĩ “sao lại có người lính giống anh lính ở tượng đài Thương Tiếc đến như thế?

Sáng hôm sau cụ già ra nghĩa trang để kiểm lại. Cụ nhận thấy mặt mũi vóc dáng anh lính xin nước tối qua y hệt tượng đài THƯƠNG TIẾC, cụ cho rằng bức tượng đã hiện thành người và thấy vết sình non hãy còn dính đầy đôi giầy trận.

Cụ về thuật lại với bà con ở Suối Lồ Ô, một đi xem rồi về -- một đồn mười, đồn trăm… lan khắp cả Thủ Đức, Tân Vạn, Biên Hòa, họ đổ nhau đi coi tượng đài THƯƠNG TIẾC làm xe cộ kẹt cứng cả một quãng đường trước cổng Nghĩa Trang.

**** Nào là những đêm trăng, những đêm mưa gió trở trời hiu hắt, dân chúng xung quanh vùng Nghĩa Trang có người nhất quyết chính mắt họ trông thấy người lính giống hệt bức tượng THƯƠNG TIẾC đi lại trên Xa Lộ!

Truyện huyền bí lan truyền rất nhiều trong dân chúng và trong Quân Đội.

**** Một số sĩ quan yêu cầu Chuẩn Úy Thường Vụ, Chung Sự Nghĩa Trang cho biết những gì thật sự mắt thấy tai nghe. Chuẩn Úy Thường Vụ Kể:

Nhân một hôm đi chợ Tam Hiệp sắm đồ giỗ ông già, khi mua xong, tôi cho tài xế đem về nhà trước. Tôi ghé thăm các bạn ở Tam Hiệp và mời họ đến nhà ăn giỗ ngày hôm sau. Khi về, trời sẩm tối, đến cổng nghĩa trang, tôi nghỉ chân dưới bức tượng. Không biết cao hứng thế nào, trước khi lội bộ về nhà, tôi nhìn tượng đài và nói với giọng điệu cố hữu của một “Thượng Sĩ” Đại Đội:

– Ê mày! Mai giỗ ông già tao, mày có rảnh ghé nhà tao 2 giờ chiều nhậu chơi.

Nói xong tôi bước vào nghĩa trang vì tôi ở phía sau khu nhà phục dịch việc chung sự. Tám giờ sáng hôm sau, việc thờ cúng bắt đầu và tiệc nhậu kéo dài một giờ chiều. Tiễn khách ra về xong, tôi đi ngủ, phần vừa say, phần vì đêm quá thức khuya. Trong giấc ngủ chập chờn, tôi nghe tiếng gõ cửa ầm ầm, nhà cửa rung rinh, tôi giật mình la to:

– Ai phá nhà tao đó?

Tiếng gõ cửa vẫn không dứt, tôi bực bội đứng dậy. Khi mở cửa, tôi bật ngữa, thấy bức tượng “TIẾC THƯƠNG” đứng chình ình trước cửa nhà tôi và nói:

– Chuẩn Úy Thường Vụ Bê bối quá, kêu 2 giờ chiều đến nhậu, nhưng ông nằm say sưa ngủ. Tôi nhậu với ai?

Tôi hoảng, đóng sập cửa lại, không dám ngó ra ngoài. Tôi nghe tiếng cười khằng khặc và bước đi rung rinh nhà, dần dần tiếng chân xa đi rồi im bặt.

**** Thiếu Tá Chỉ Huy Trưởng Đại Đội Chung Sự Nghĩa Trang Biên Hòa kể trường hợp ông gặp tượng “THƯƠNG TIẾC” ngồi sau xe Jeep của ông:

Khi chạy xe vào Nghĩa Trang, tôi hay dừng lại, đón những binh sĩ đi bộ từ cổng vào cho họ đỡ mỏi chân.
Một buổi trưa, ăn cơm xong, trở lại làm việc, khi tới cổng nghĩa trang, tôi dừng xe lại đón một Hạ Sĩ xin quá giang.

BỨC TƯỢNG “THƯƠNG TIẾC”

Khi anh ta ngồi vào phía sau, tôi bắt đầu rồ ga, sang tay số tiếp tục chạy vào trong. Rồ ga hoài mà xe không tiến thêm một tí nào… Tôi quay lại sau, định nhờ anh lính xuống đẩy giùm… thì thấy bức tượng “THƯƠNG TIẾC” đang ngồi phía sau. Tôi chưa phản ứng gì thì có tiếng nói cất lên:

– Xe jeep Thiếu Tá sao chở nổi tôi…

Tiếp đó là một tràng cười khằng khặc, đồng thời bức tượng phía sau cũng biến mất.”

**** Vị Thiếu Tá còn kể một chuyện khác:

Nghĩa trang ở trên đồi vào tháng mưa cỏ mọc um tùm nên phải thuê người lân cận vô cắt cỏ. Trong lúc một cô đang cắt cỏ, có một anh binh sĩ đến tán tỉnh, quá quen với kiểu đó nên cô chẳng thèm quay trở lại xem hình dáng người tán tỉnh mình ở sau lưng ra sao. Cô nghe tiếng người lính hỏi:

– Cô có biết tôi là ai không?

Cô gái không ngó lại, vẫn cắm cúi làm việc và trả lời:

– Ông là ai, kệ ông chứ, mắc mớ gì tôi…

Bỗng một tràng cười ngạo nghễ khác thường từ phía sau cô gái và nghe những bước chân thật nặng nề rung chuyển cả đất. Bấy giờ cô mới quay lại, thì ôi thôi! Nguyên bức tượng đài kỷ niệm đang đứng trước mặt cô, cô la hoảng, chạy vào khu làm việc. Kể lại sự tình vừa xảy ra cho tôi nghe, đồng thời cô cũng xin nghỉ việc ngay ngày hôm đó…

Chú thích: Đó là những mẫu chuyện mà tôi đã nghe về bức tượng “Thương Tiếc” ở nghĩa trang quân đội, xin chia sẻ cùng các bạn. Tôi xin cảm ơn chú ruột tôi, Chi Lan, đang cộng tác cho tờ báo Viettime Bách Khoa, đã cung cấp cho tôi tài liệu cho chuyện này.

Mac Nhien

 photo tucc9bocc9bcca3ng-tt-trong-hoacc80ng-hocc82n.png

 

 photo bl_zpsk4xvyccp.png
2
 photo hk_zps1ocqinmi.jpg
3
 photo download_zpsxhfncexq.jpg Social upward mobility

Quote:
Trích dẫn từ bài viết của tangle2
Cha mẹ muốn con cái thành đạt thì cha mẹ phải tu nhân tích đức, đời này qua đời khác rồi mới từ từ khá lên. Chứ không thể cha mẹ bình dân mà con cái nhảy vọt ngay một bước thành giới trí thức tinh hoa hàng đầu được.
Đúng vậy, chỉ học "cách làm sang" mà thôi theo các nghiên cứu thì phải mất 10 năm. Đó là nhà nghèo trúng số học cách đứng ngồi của nhà giàu.

Cha mẹ bình dân thì không thể dạy cho con cái nhân cách, lối hành xử khôn khéo, cách giải quyết vấn đề, biết nhẫn nhịn khi cần, cách dùng từ ngữ xã giao, từ ngữ ngoại giao, cách thức giao tế, cách thuyết phục người khác, cách lãnh đạo, cách chấp nhận và tùng phục bề trên, quyền lực, v.v...

Do đó, thật là sai lầm khi nói rằng "tôi làm neo nuôi con ăn học!"

Sai bét, cha mẹ làm neo thì cho dù có tiền cũng không thể nuôi con, dạy dỗ, để chúng học lên tuyệt đỉnh.

Cha mẹ đi làm trong sở thì có thể hơn, cho dù chỉ làm chức nhỏ. Vì trong đó học được nhiều điều về dạy con cháu.

Tôi có người quen qua đây hồi 4 tuổi, học ra đại học. Chê lương thấp, ra làm neo. Trước đây nói toàn tiếng Anh, đúng giọng. Mới đây gặp lại anh ta nói tiếng Việt còn rành hơn tôi, giọng nhà quê, vì trong tiệm neo nói toàn tiếng Việt. Mới có con, với 1 cô làm chung. Thôi tiêu đời đứa con, cha mẹ biết gì ngoài tiệm neo mà dạy dỗ.

Muốn gia nhập giới "trí thức tinh hoa hàng đầu" thì cần nhiều loại "soft skills", "people's skills", và EQ (emotional quotient) phải rất cao.

EQ muốn cao thì phải gia nhập nhiều hội đoàn, du lịch nhiều, tham gia nhiều trại hè, vào nhiều nhóm thể thao, âm nhạc, kịch nghệ, v.v... Và như vậy cần tiền, cần dẫn dắt.

Đứa trẻ đi trại hè về muốn kể cho cha mẹ nghe, hỏi ý kiến nhiều điều, trong khi cha mẹ làm nhà hàng, tiệm neo, thì biết gì mà nói, chưa kể không đủ ngoại ngữ mà nói. Đứa trẻ do đó không theo kịp bạn bè, bị chê bỏ vì "s/he doesn't know anything", từ từ sẽ bị đào thải ra khỏi nhóm, có khi xấu hổ bị trầm cảm, nhát, tránh đám đông luôn.

Tôi có đứa cháu họ nói "My Dad doesn't know anything", và đây là 1 pharmacist học tại Mỹ, chỉ là đứa nhỏ học giỏi quá, "bung" ra xã hội nhiều, còn người cha chỉ đi làm về rồi coi phim Tàu, Hàn quốc. May là cha mẹ cũng biết họ kém, cuối tuần chở lên cho tôi dạy thêm.

3 đứa cháu vô Duke, MIT, Yale, cũng là 1 tay tôi dạy, chứ cha mẹ chúng không đủ trình độ xã hội.

Từ lớp 6, tôi đã dạy chúng học cái này cái nọ, chơi piano thì cha mẹ phải mua cho cây Steinway, tiếng đàn hay chúng mới ham học, chứ mua đàn điện tử $1500 thì đánh hư tay, tiếng không hay, chúng mau chán.

Chơi violon thì 2/4, 3/4 không nói, lên tới 4/4 (full size) thì phải mua cây ít gì $10.000 mới tạm gọi là ok, để chúng nhận thấm các khúc nhạc hay, chứ các loại như Suzuki thì cho Joshua Bell đàn cũng chỉ là để dỗ ngủ.

Rồi còn phải đi đủ loại trại hè trong nước, ngoài nước, trên biển.

Khi phỏng vấn, phải có nhiều thành tích ngoại khóa, nhiều điều để nói mới được nhận vào, chứ chỉ biết học thì trừ khi là đại thiên tài, không đời nào vô được Yale, Duke.

Các cô cậu từ VN nếu theo tiêu chuẩn học sinh trong xứ Mỹ thì không ai được vào Ivies, tôi dám chắc chắn 100%. Đem họ so với đám cháu họ tôi thì thua xa tới mức không thể so sánh vì quá khác ĐẲNG CẤP.

Vô rồi thì phải tốn rất nhiều tiền để chúng theo kịp bạn bè, được vô nhóm học chung, có điểm cao, mới vô trường y, luật sau này.

Nhiều cô cậu từ Somalia, Algerie, Việt Nam lon ton vô các nơi này, như báo Mỹ "khen" gần đây, thì cũng khó thành công do không có tiền, có people's skills, soft skills, để làm group projects, học nhóm cho có điểm cao.

Cậu George Huynh này nếu ra được Yale, GPA 3.0, là may:
http://www.bostonglobe.com/metro/201...1jJ/story.html

Do thông minh, họ cũng sẽ tốt nghiệp, nhưng hầu như chắc chắn sẽ không đứng đầu lớp để học lên Tiến sĩ, Bác sĩ, Luật sư trong các trường hàng đầu sau này.

Vì lẽ do ít tiền, không có tài gì khác ngoài học, họ sẽ không có nhiều bạn thuộc loại giàu sụ, có nhiều tài ngoại khóa, sẽ không được cho coi các test banks, không vào nhóm học chung, không có GS chống lưng. Học solo thì được B là may.

Social upward mobility Quote: Trích dẫn từ bài viết của tangle2 Cha mẹ muốn con cái thành đạt thì cha mẹ phải tu nhân tích đức, đời này qua đời khác rồi mới từ từ khá lên. Chứ không thể cha mẹ bình dân mà con cái nhảy vọt ngay một bước thành giới trí thức tinh hoa hàng đầu được. Đúng vậy, chỉ học "cách làm sang" mà thôi theo các nghiên cứu thì phải mất 10 năm. Đó là nhà nghèo trúng số học cách đứng ngồi của nhà giàu.

Cha mẹ bình dân thì không thể dạy cho con cái nhân cách, lối hành xử khôn khéo, cách giải quyết vấn đề, biết nhẫn nhịn khi cần, cách dùng từ ngữ xã giao, từ ngữ ngoại giao, cách thức giao tế, cách thuyết phục người khác, cách lãnh đạo, cách chấp nhận và tùng phục bề trên, quyền lực, v.v...

Do đó, thật là sai lầm khi nói rằng "tôi làm neo nuôi con ăn học!"

Sai bét, cha mẹ làm neo thì cho dù có tiền cũng không thể nuôi con, dạy dỗ, để chúng học lên tuyệt đỉnh. Cha mẹ đi làm trong sở thì có thể hơn, cho dù chỉ làm chức nhỏ. Vì trong đó học được nhiều điều về dạy con cháu. Tôi có người quen qua đây hồi 4 tuổi, học ra đại học. Chê lương thấp, ra làm neo. Trước đây nói toàn tiếng Anh, đúng giọng. Mới đây gặp lại anh ta nói tiếng Việt còn rành hơn tôi, giọng nhà quê, vì trong tiệm neo nói toàn tiếng Việt. Mới có con, với 1 cô làm chung. Thôi tiêu đời đứa con, cha mẹ biết gì ngoài tiệm neo mà dạy dỗ. Muốn gia nhập giới "trí thức tinh hoa hàng đầu" thì cần nhiều loại "soft skills", "people's skills", và EQ (emotional quotient) phải rất cao. EQ muốn cao thì phải gia nhập nhiều hội đoàn, du lịch nhiều, tham gia nhiều trại hè, vào nhiều nhóm thể thao, âm nhạc, kịch nghệ, v.v... Và như vậy cần tiền, cần dẫn dắt. Đứa trẻ đi trại hè về muốn kể cho cha mẹ nghe, hỏi ý kiến nhiều điều, trong khi cha mẹ làm nhà hàng, tiệm neo, thì biết gì mà nói, chưa kể không đủ ngoại ngữ mà nói. Đứa trẻ do đó không theo kịp bạn bè, bị chê bỏ vì "s/he doesn't know anything", từ từ sẽ bị đào thải ra khỏi nhóm, có khi xấu hổ bị trầm cảm, nhát, tránh đám đông luôn. Tôi có đứa cháu họ nói "My Dad doesn't know anything", và đây là 1 pharmacist học tại Mỹ, chỉ là đứa nhỏ học giỏi quá, "bung" ra xã hội nhiều, còn người cha chỉ đi làm về rồi coi phim Tàu, Hàn quốc. May là cha mẹ cũng biết họ kém, cuối tuần chở lên cho tôi dạy thêm. 3 đứa cháu vô Duke, MIT, Yale, cũng là 1 tay tôi dạy, chứ cha mẹ chúng không đủ trình độ xã hội. Từ lớp 6, tôi đã dạy chúng học cái này cái nọ, chơi piano thì cha mẹ phải mua cho cây Steinway, tiếng đàn hay chúng mới ham học, chứ mua đàn điện tử $1500 thì đánh hư tay, tiếng không hay, chúng mau chán. Chơi violon thì 2/4, 3/4 không nói, lên tới 4/4 (full size) thì phải mua cây ít gì $10.000 mới tạm gọi là ok, để chúng nhận thấm các khúc nhạc hay, chứ các loại như Suzuki thì cho Joshua Bell đàn cũng chỉ là để dỗ ngủ. Rồi còn phải đi đủ loại trại hè trong nước, ngoài nước, trên biển. Khi phỏng vấn, phải có nhiều thành tích ngoại khóa, nhiều điều để nói mới được nhận vào, chứ chỉ biết học thì trừ khi là đại thiên tài, không đời nào vô được Yale, Duke. Các cô cậu từ VN nếu theo tiêu chuẩn học sinh trong xứ Mỹ thì không ai được vào Ivies, tôi dám chắc chắn 100%. Đem họ so với đám cháu họ tôi thì thua xa tới mức không thể so sánh vì quá khác ĐẲNG CẤP. Vô rồi thì phải tốn rất nhiều tiền để chúng theo kịp bạn bè, được vô nhóm học chung, có điểm cao, mới vô trường y, luật sau này. Nhiều cô cậu từ Somalia, Algerie, Việt Nam lon ton vô các nơi này, như báo Mỹ "khen" gần đây, thì cũng khó thành công do không có tiền, có people's skills, soft skills, để làm group projects, học nhóm cho có điểm cao. Cậu George Huynh này nếu ra được Yale, GPA 3.0, là may: http://www.bostonglobe.com/metro/201...1jJ/story.html Do thông minh, họ cũng sẽ tốt nghiệp, nhưng hầu như chắc chắn sẽ không đứng đầu lớp để học lên Tiến sĩ, Bác sĩ, Luật sư trong các trường hàng đầu sau này. Vì lẽ do ít tiền, không có tài gì khác ngoài học, họ sẽ không có nhiều bạn thuộc loại giàu sụ, có nhiều tài ngoại khóa, sẽ không được cho coi các test banks, không vào nhóm học chung, không có GS chống lưng. Học solo thì được B là may.

No comments:

Post a Comment